**********
Những người hàng xóm láng giềng đứng xem chuyện vui cách đó không xa hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại như thế, hai bác gái kia trợn to mắt, khó tin lên tiếng: "Bọn họ dám đánh Trần Hàn Sơn sao?"
"Những người này có lai lịch không hề nhỏ!"
"Lục Tam Phong lấy người ở đâu thế? Thật sự đưa du côn tới đây sao?",
Mấy người kia cảm thấy có gì không đúng, ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng cảm thấy có hơi khiếp sợ, thân phận của Lục Tam Phong này không hề đơn giản.
"Mấy người dám đánh tôi, mấy người chết chắc rồi! Mấy người có tin ông đây dùng tiền đập chết mấy người không?" Trần Hàn Sơn điên cuồng hét lên.
Nghe thấy những lời uy hiếp này thì mấy người đàn ông đi theo anh ta càng ra tay độc ác hơn.
Đừng thấy mấy người đàn ông này mặc âu phục đeo kính thì có cảm giác tri thức, nhưng bọn hơn lại là những người ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Ông Hỉ thấy Trần Hàn Sơn bị đè xuống đất thì cảm giác đau rát trên mặt khiến ông ta tỉnh rượu.
Hôm nay thật sự đã động vào một nhân vật lớn rồi, ông ta vốn là một người bình thường, chưa từng trải qua những chuyện như thế này.
Vì thế lúc này ánh mắt có phần hoảng sợ nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, rốt cuộc thì người này là ai thế?
Những người hàng xóm láng giềng đứng ở phía xa cũng không nhìn nổi, bên trong con hẻm này thì Trần Hàn Sơn là một người rất có địa vị, hơn nữa Lục Tam Phong cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
"Mau đi nói cho Tú Ngọc Nhi đi, đánh chết đám người này mới được".
"Dám đến chỗ chúng ta gây chuyện, cái tên Lục Tam Phong này đúng là chán sống rồi.
Huống chi hôm nay ông Hồng và tổng giám đốc Hùng đều ở đây, tên này đã xúc phạm đến những người có quyền có thể".
Mọi người bắt đầu la hét, tựa như chuẩn bị xông lên vậy.
Việc Lục Tam Phong đấm vào mặt Trần Hàn Sơn cũng giống như đang đánh vào mặt họ vậy.
Lúc này có người đang chạy thẳng vào trong sân nhà Trần Hàn Sơn, kêu la ầm ĩ: "Không xong rồi Tú Ngọc Nhi ơi, Văn Khải nhà cô bị người khác đánh, những người đó vô cùng ngang ngược, cô mau đi xem một chút đi, đừng để cho người ta đánh chết Văn Khải".
"Cái gì?", Tú Ngọc Nhi bị dọa sợ hết hồn, nhanh chóng đứng lên nói: "Ở đâu? Ông Hỉ đâu rồi?"
"Những người mà Lục Tam Phong đưa tới trông vô cùng hung dữ, không nói hai lời đã ra tay đánh người, Ông Hỉ không dám động đến."
Tú Ngọc Nhi gấp tới mức như con kiến trên chảo nóng, cô ta nhanh chóng xông ra ngoài, ông Hồng và Hùng Vũ cũng không còn tâm trạng để uống rượu nữa, ông Hồng nhanh chóng đặt lý rượu xuống rồi nói: "Dám ra tay ở nơi này, đúng là chán sống rồi, không xem người của bưu chính viễn thông ra gì cả, đối phương có cộng bao nhiêu người?"
"Bốn năm tên đấy, ông Hồng, ông mau ra xem một chút đi, bọn họ không nể mặt ai cả."
"Chúng ta mau đi thôi.", Hùng Vũ lên tiếng.
"Không cần, một mình tôi đi là được rồi, mấy tên du côn này đúng là không biết cái gọi là khu dành cho dân trí thức là gì", ông Hồng nhanh chóng bày ra tư thế kiêu ngạo, sau đó đứng lên: "Chỉ cần tôi gọi thì một nửa đàn ông ở cái khu này sẽ nhanh chóng họp lại."
Những gì mà ông Hồng nói đều là thật, đầu năm nay trong thôn tổ chức một xã đoàn, trong khu trí thức này cũng tổ chức một xã đoàn.
Nếu bên ngoài có chuyện gì thì chỉ cần hô một tiếng họ sẽ lập tức có mặt, huống chi với địa vị và sức nặng trong lời nói của ông Hồng, thì đó không phải là thứ mà một người bình thường có thể có.
Lúc này bên ngoài đang vô cùng hỗn loạn, ông Hồng chậm rãi đi bộ tới đó, cái bụng bia to tròn, trên tay ông ta đang cầm một cây quạt, ông ta nhanh chóng bước tới đó.
Mấy người dân trong xóm thấy ông Hồng đi tới thì nhanh chóng im lặng.
"Ở đằng kia."
"Những người đó chính là người mà Lục Tam Phong gọi tới."
"Chết tiệt, để cho một tên người ngoài không có lai lịch gì bắt nạt mình, đúng là không còn ra cái thể thống gì nữa."
Sắc trời đã dần tối xuống, ông Hồng đã hơi quáng gà, không thể nhìn rõ thứ cách đó khoảng mấy chục mét.
Ông ta chỉ nhìn thấy ở chỗ chiếc xe buýt nhỏ kia, Tú Ngọc Nhi đang đứng đỡ Trần Hàn Sơn, lúc này bọn họ vô cùng hùng hổ, thậm chí còn bắt đầu lên tiếng mắng chửi Lục Tam Phong.
"Hôm nay Lục Tam Phong mày có muốn cũng không thể rời khỏi đây, nhất định phải giải thích cho rõ ràng!", ông Hồng khẽ quát một tiếng, sau đó sải bước đi tới trước mặt.
Sắc mặt Lục Tam Phong có chút khó coi, Tú Ngọc Nhi vẫn đứng ở đó luôn miệng mắng chửi, lời lẽ vô cùng cay độc!
"Tôi khuyên cô bớt tranh cãi một chút đi, chẳng có ích gì cho cô đâu!" Lục Tam Phong thấp giọng nói.
"Tên khốn, anh cho mình là gì chứ? Cũng chỉ là một tên tài xế thôi, thật sự xem mình là lãnh đạo sao? Thứ gì vậy chứ, tôi khinh, tìm mấy người này đến đây là muốn làm gì?", Tú Ngọc Nhi nhe nanh múa vuốt, trợn mắt mắng chửi: "Dám đánh Văn Khải của tôi, tôi sẽ làm hai mắt anh bị mù luôn đây! Tôi nói cho anh biết, đây là khu người trí thức ở ông Hồng và tổng giám đốc Hùng đều đang ngồi ở trong, hôm nay anh không rời khỏi đây được đâu!"
Tú Ngọc Nhi quay đầu mắng Ông Hỉ: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tới đỡ Văn Khải đi."
Ông Hỉ nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Trần Hàn Sơn từ chỗ của Tú Ngọc Nhi, đỡ sang bên cạnh, Trần Hàn Sơn thấy ông Hồng đi tới thì nhanh chóng đứng thẳng người dậy, kêu lên: "Mẹ kiếp, Lục Tam Phong, hôm nay ông đây