**********
Trong quán rượu Thiên Xuy, rất nhiều người đã tập trung ở sảnh tiệc trên tầng năm, điều mà mọi người thảo luận không có gì khác ngoài ngành logistic gần đây.
Cuộc tụ họp hôm nay cũng đều là người trong phòng thương mại, số lượng người không đông và hầu như mọi người đều quen biết nhau, một lúc sau Hác Trung Hưng mặc bộ lễ phục thời Đường bước vào với một chuỗi hạt Phật nhỏ đeo trên cổ và một chuỗi hạt trên tay phía sau còn có Hác Phong Hợp.
“Xin chào mọi người, đã lâu không gặp.”
Trên mặt mang theo nụ cười, Hác Trung Hưng liên tục bắt tay với mọi người xung quanh, trên người ăn mặc như vậy nhưng lại nhìn không ra một chút hiền lành nào, ngược lại còn mang theo một tia hơi thở giang hồ.
“Hác tổng đến đây, gần đây anh chính là người nổi bật nhất!”
“Lục Tam Phong ăn phải thiệt thòi ở chổ của anh, sợ là anh ta không biết anh ở trong ngành logistic có địa vị gì đi."
“Hác tổng, anh đã cho chúng tôi những doanh nhân địa phương này một mặt mũi rất lớn rồi, hai năm qua tôi nhìn thấy bốn chữ Điện tử Thủy Hoàng đã đủ buồn nôn, giờ nhìn thấy Điện tử Thủy Hoàng của hiện tại thật sự là cmn sảng khoái.”
“Ha ha ha ha!” Mọi người đều phá lên cười, bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng vui vẻ.
Khoảng sáu giờ rưỡi tối Vương Vũ Hoàn trong tay có tiền đột nhiên cứng ngắc eo, cậu ta nghe nói Bá ca chủ yếu hoạt động ở khu giải trí Đại Phú Ông, cậu ta liền dẫn theo người đến Đại Phú Ông, hiện tại những buổi biểu diễn tối không tính là nhiều dùng ngón tay đếm thì số vũ trường là nhiều nhất, về cơ bản thì vũ nữ là mấy cô gái trẻ, chi phí đầu tư dàn karaoke tương đối càng cao thì số lượng càng ít.
Tầng một của Đại Phú Ông lộn xộn với mấy máy chơi game, tầng hai có biểu diễn ca hát, loại biểu diễn này có vẻ cởi mở hơn, không có cái gì là không thể biểu diễn cả.
Từng nhìn thấy đám tang ở nông thôn những năm 1990 kiểu của những buổi biểu diễn sân khấu tạm bợ dựng bằng ô tô hay lều kiểu đó, có người ngồi bên ngoài cầm loa hét lên: mười lăm ngàn, mười lăm ngàn một vé, mười lăm ngàn để xem biểu diễn, thật là náo nhiệt, trẻ con đừng nên vào.
Hầu hết các loại sân khấu ở đây đều là biểu diễn theo kiểu này, Bá ca ngồi ở hàng đầu cầm dĩa trái cây, theo sau mọi người làm ầm ĩ, bên cạnh anh ta là Hác Phong Hợp.
Màn biểu diễn trên sân khấu vốn dĩ vô cùng kích thích nhưng Hác Ý Bắc không có tâm trạng muốn xem, ba anh em này cũng không phải là anh em ruột, chỉ có Hác Trung Hưng và Hác Phong Hợp là anh em ruột, Hác Phong Hợp có tính cách thô lỗ, mở miệng đóng miệng đều là chửi thề anh ta cùng với hai người kia là anh em bà con, Hác Trung Hưng sở hữu 49% cổ phần của Thiên Xuy Logistic do Hác Phong Hợp đứng tên, hơn nữa có hoạt động thương mại gì, gặp lãnh đạo gì, vĩnh viễn đều không có phần của anh ta.
Việc này đã làm cho Hác Phong Hợp canh cánh trong lòng rất lâu rồi, anh ta cũng muốn được đứng trên một sân khấu lớn trong những bộ vest và giày da thay vì xem những buổi biểu diễn thô tục này.
“Hác tổng, chơi một chút không?”
Bá ca quay đầu nhướng mày nói: “Chơi bóng!”
Hác Phong Hợp khó chịu nói: “Cmn mày chỉ có một sở thích này thôi sao, không thể có một chút ý muốn cầu tiến sao, chơi cái này có lợi gì? Có thể khiến cho những học giả kia kính nể mày không?”
Bá ca bị mắng, thầm suy nghĩ trong lòng, dựa vào trình độ của anh.
“Hác tổng, tôi cũng xem chán rồi, thật ra trong lòng ta và ngài là giống nhau cũng là trong sạch, cũng là một người có ý muốn cầu tiến, cũng có khát khao đối với văn chương nhưng mà tôi phải mang theo huynh đệ, bọn họ thích xem."
Bá ca nói vừa chuyện vừa liền nhìn sân khấu, lập tức hứng phấn kêu lên: “Cởi ra, cởi ra cho ông, ông đây chính là có tiền!”
Bá ca nhìn anh ta, thầm than một tiếng, cảm thấy bản thân cũng giống như quả mơ rơi vào vũng bùn, Vương Vũ Hoàn mang theo hơn hai mươi người mua vé đi vào, trước mặt là một phòng trang nhã, phía sau là băng ghế nhỏ, hơn nữa mọi người ở phía sau đều đứng lên, miệng hét:
“Anh Cao, người kia chính là Bá ca.” Một em trai lấy tay chỉ vào Bá ca nói.
Vương Vũ Hoàn khẽ gật đầu, cất bước đi qua chắn trước mặt Bá ca.
Bá ca đang hăng hái xem thì bị người khác chắn trước mặt, trong nháy mắt tâm trạng trở nên không tốt lập tức mắng: “Cmn mày mù à, lại dám chắn trước mặt của cha?” Vương Vũ Hoàn hỏi anh ta: “Mày tên là Bá ca?”
Lúc này Bá ca mới để ý đến đi theo sau cậu ta còn có một đám người, lập tức nhận ra có gì đó không đúng, đứng lên nói: “Có mấy ý vậy? Muốn ra mặt sao?”
“Muốn ra mặt hay không không quan trọng bây giờ tôi chính thức nói với anh, tôi tên là Vương Vũ Hoàn, nếu anh biết điều ngày mai lập tức cút khỏi Bình Châu, hiểu không?” Vương Vũ Hoàn quát.
Muốn mình cút khỏi thành phố này? Bá ca chưa bao giờ nhìn thấy một thanh niên ngông cuồng như vậy, anh ta trên giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mấy người anh em phía sau Bá ca đã nhận ra có gì đó không đúng lập tức đi đến.
“Không muốn chết thì ngay lập tức cút cho lão tử, nếu quấy rầy hứng thú của tao, đừng trách tạo đánh gãy hai chân của mày”
Bá ca