Lúc này Hồ Đam nhìn Hác Phong Thuận, trong lòng cảm thấy có chút khác lạ, dưới vẻ ngoài lôi thôi của ông ta lộ ra gì đó không giống như loại người suốt ngày chỉ biết chửi thề.
Hác Phong Thuận từ những ngày còn trẻ đã rời thôn, ông ta thực sự là một người hay chửi thề và rất thô lỗ khi làm việc gì đó, nhưng khi đó ông ta chỉ mới hai mươi tuổi, hơn mười năm qua đi mà ông ta vẫn như thế không hề thay đổi, bởi ông ta hiểu rằng chính mình cùng Hác Trung Hưng vĩnh viễn không cùng quan điểm.
Hác Phong Thuận đã khó chịu trong lòng nhiều năm.
Ông ta hằng năm đều phải đến nhà Hác Trung Hưng cùng Hác Phong Hợp để tặng lễ, không chỉ tặng cho họ mà còn cho ông bà nội, ông bà ngoại, cô, chú và dì của bọn họ.
Hơn nữa trong nhà bọn họ xảy ra chuyện gì đều do một mình tay ông ta lo liệu, mà những con người đó chỉ coi ông ta chẳng khác nào như một con chó trung thành của Hác Trung Hưng nuôi trong nhà.
Chỉ có bản thân ông ta mới biết mình đã phải chịu bao nhiêu oan ức và tội lỗi trong những năm qua, ông ta đã là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, trong tay có ít tiền, nhưng cuộc sống vẫn không thoát khỏi cảnh nghèo khó.
Hác Phong Thuận luôn muốn làm điều gì đó, nhưng chọn mãi cũng không tìm được gì phù hợp, ông ta không có trình độ, đối với thứ pháp luật gì đó lại càng dốt đặc cán mại.
Mọi chuyện đã phát triển đến mức như ngày hôm nay, ông ta cũng muốn thử xem sao, Lục Tam Phong chắc chắn là kẻ mang tính uy hiếp nhất mà Hác Trung Hưng gặp phải trong những năm qua, mà Hác Phong Thuận cũng biết rằng một khi bọn họ mất đi chỗ dựa Địch Văn Khởi cũng sẽ xong đời.
Sau lưng Lục Phong là Hoàng Hữu Danh, ông ta vẫn hiểu được ai lớn ai nhỏ.
Hác Phong Thuận không ngốc, ngược lại còn thông minh hơn ai hết, ông ta biết nếu muốn bắt được đường dây của Lục Tam Phong đồng nghĩa với việc không có đường lui, vì vậy ông ta cần ai đó làm đại diện cho mình để dễ dàng hành động.
Người đầu tiên mà Hác Phong Thuận nghĩ đến là Hồng Thụy, cô gái này tuy nói thông minh thì không thông minh nhưng chắc chắn là không ngốc, điểm mấu chốt là bộ dạng cô ta xinh đẹp, việc tiếp xúc với Lục Tam Phong có lẽ cũng trở nên dễ dàng hơn.
Nghĩ là làm, sau khi rời khỏi bệnh viện, Hác Phong Thuận vội vã đến nơi ở của Hồng Thụy, ngất ngây vui chơi ở sàn nhảy suốt cả đem qua, lúc này Hồng Thụy ở bên trong vẫn còn đang mơ màng chưa tỉnh giấc.
“Dậy đi!”
Hác Phong Thuận dùng tay đẩy cô ta.
Hồng Thụy từ trong mộng tỉnh lại, ngồi dậy hỏi:
“Anh Thuận? Sao anh lại ở đây?”
Hác Phong Thuận ngồi ở mép giường, châm một điều thuốc, hỏi:
“Tôi hỏi cô, có phải cô không muốn tiếp tục cuộc sống như hiện tại phải không?”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của ông ta, Hồng Thụy dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, đầu óc cô ta bắt đầu quay cuồng, dụi mắt mấy lần rồi mới gật đầu nói.
“Có chuyện gì sao?”
“Cô có hứng thú làm một cuộc giao dịch lớn không? Chỉ cần vụ này thành công, tương lai cô sẽ có thể sống một cuộc sống an nhàn như thần tiên vậy.”
Hác Phong Thuận trầm giọng nói.
Sau khi Lục Tam Phong trở lại nhà máy, mọi công việc vẫn bắt đầu theo bình thường, vẫn có những cuộc họp liên tục, vẫn như trước đây anh ta không hề bị quấy rầy, mọi thứ đều được tiến hành một cách có nề nếp.
Anh Bá nằm viện, ba đại đội Logistics đã mất sạch tay sai, khí thế không đủ lớn, Lục Tam Phong nói với Dương Khanh tiếp tục quảng bá, phát tờ rơi cho các ông chủ công ty Logistics khác.
Đồng thời, mấy ngày qua biển quảng cáo của Logistics Ong Vàng bị nhiều người làm hư hỏng làm cho bộ phận marketing phải tiến hành sửa chữa và bảo dưỡng.
Một loạt hành động của Ong Vàng đang dần hoạt động trở lại, Hác Trung Hưng phải có động thái mới, nếu không, một khi các ông chủ của các công ty logistics nhỏ thấy chưa có dự án hợp tác, họ sẽ ngay lập tức hướng về phía Lục Tam Phong.
Chiến lược giá thấp của Logistics Ong Vàng cũng sẽ nhanh chóng giật lấy hết danh sách đơn hàng của ba công ty Logistics.
Miễn là có sự cạnh tranh tự do thực sự trên thị trường, có mười Hác Trung Hưng cũng không phải là đối thủ của Lục Tam Phong.
Anh định dựa vào Địch Văn Khởi và anh Bá, có hai nước cờ này chống lưng đủ để anh ta đứng vững trên vị trí này.
Vào buổi trưa, thời tiết quang đãng, bên trong trang viên, Địch Văn Khởi giơ cao gậy golf đánh một phát, Hác Trung Hưng, Hác Phong Hợp, Mã Xuyên Đào và đám người vỗ tay hò hét không ngừng, miệng tấm tắc khen ngợi những cú phát golf quá tuyệt vời.
Địch Văn Khởi có chút mệt mỏi, tùy ý đưa gậy đánh golf cho người bên cạnh rồi nói.
“Có một số việc nhất định không thể gấp gáp, nó cũng giống như việc nấu ăn vậy, phải chờ mọi thứ được đun sôi kỹ càng.”
Đun sôi?
Hác Trung Hưng không nhịn được, tiến lên nói.
“Ông không biết Lục Tam Phong này kiêu ngạo như thế nào đâu, người nào cậu ta cũng không thèm để vào mắt, ngoại trừ cái tên Hoàng Hữu Danh kia, mấy hôm trước người của tôi còn bị cậu ta đánh còn đang nằm trong bệnh viện, sống chết đến giờ vẫn chưa rõ.
“Hơn nữa, thằng nhóc này rất kiêu ngạo, trong phòng thẩm vấn cậu ta còn mắng chửi tôi!”
Mã Xuyên Đào cũng rất tức giận.
Ba từ mà Địch Văn Khởi không muốn nghe nhất lúc này là Hoàng Hữu Danh, ông ta đứng tại chỗ trầm ngâm một chút nói.
“Các ông không biết trong chuyện này vẫn còn một điểm mấu chốt, Lục Tam Phong vẫn còn nợ sáu mươi tỷ ở ngân hàng địa phương, Hoàng Hữu Danh đã đứng ra giúp cậu ta biến lãi suất thường thành lãi vay thuộc dạng chính sách.”
“Nói thật, tôi dù muốn động cậu ta cũng phải cân nhắc kỹ càng.
Hác Trung Hưng nghe những lời của Địch Văn Khởi, trong lòng cảm thấy vô cùng uất nghẹn, nhịn không được lên tiếng.
“Cậu ta là cái thá gì mà tác oai tác quái như thế? Cậu ta là một con người rất kiêu ngạo, nếu hôm nay cậu ta có thể nuốt trôi cả ngành Logistics, thì ngày mai nói không chừng còn không thèm để ông vào mắt.”
“Đúng vậy, nếu chúng ta không dạy dỗ cho cậu ta một bài học, cậu ta sẽ không biết vị trí của mình như thế nào.”
Hác Phong Hợp bên cạnh nói.
Địch Văn Khởi hít sâu một hơi, cảm thấy lời bọn họ nói đúng, chính mình đi lên sau, cậu ta tiếp tục kiêu ngạo làm như thế sau này sẽ rất khó thu thập, nếu người khác cũng làm như vậy, bọn