**********
Đêm xuống tĩnh mịch như tờ.
Màn đêm tối đen khiến người ta cảm thấy có phần sợ hãi, ánh trăng dịu dàng cũng không bao phủ được hết cả mặt đất, xa xôi như biết bao người trong cuộc sống khi yêu mà không có được.
Trương Phượng Tiên đi rồi, những đẳng cay chua mặn ngọt trong lòng cô ta cũng trào ra, nhục nhã, xấu hổ vô cùng, từng nỗi ô nhục trong nháy mắt xông thẳng lên đại não, khiến cô ta cảm thấy rất tủi thân.
Một tay lái xe, một tay lau nước mắt, cô ta muốn giúp Giang Hiểu Nghi, thật sự muốn kéo người phụ nữ mệnh khổ này ra, nới lỏng xiềng xích trong lòng cô một chút, không muốn để cô cứ siết chặt chính mình tới mức không thở nổi.
Cô ta cảm thấy rất thấu hiểu, cô lớn lên trong môi trường ở nông thôn, từng phải trải qua bạo lực gia đình, sau đó Lục Tam Phong đã đưa tay ra kéo cô đứng dậy nhưng cô lại không thể có con, thật ra Trương Phượng Tiên đã sớm muốn nói với Giang Hiểu Nghi.
Chị đừng sống như một cái dây leo nữa.
Luôn phải dựa vào người khác để tiến về phía trước, lúc nào cũng bám vào người Lục Tam Phong, khi đã rời khỏi anh thì không biết phải sống thế nào, nhưng cô ta không nói ra được.
Cô như vật phẩm phụ thuộc vào Lục Tam Phong, tất cả đều lấy Lục Tam Phong làm chủ, thay anh trông coi nhà cửa, muốn sinh con cho anh, lại còn phải là một đứa con trai, để kế thừa gia nghiệp, đó hình như là sứ mệnh của cô, là một cây dây leo quấn quanh một cái cây đại thu, gắt gao ôm lấy nó.
Hiện tại cô ta bất chấp mọi chuyện suy nghĩ thay cho Giang Hiểu Nghi, ngay cả việc ngày mai mình nên làm gì cũng không biết, đỗ xe lại bên đường, gặm nhấm cảm giác đau đớn mà cơ thể truyền đến, cô ta gục đầu trên tay lái khóc gào lên.
Trương Phượng Tiên không phải là dây leo, cô ta có thể ngưỡng mộ người khác, nhưng tuyệt đối không phụ thuộc vào người khác, có thể thích nhưng tuyệt đối không hèn mọn, bây giờ cô ta cảm thấy bản thân mình vô cùng hèn mọn.
Nếu như Trương Phượng Tiên của mấy năm trước kia nhìn thấy bản thân mình lúc này, chắc chắn sẽ tặng cho mình hai cái tát không chút do dự.
Trên thế giới này có người không thể buông bỏ được sao?
Vô nghĩa!
Dù là đàn ông hay phụ nữ, Trương Phượng Tiên nghĩ, con người nên sống tự chủ, độc lập, chứ không phải vì một người nào đó mà luôn nhân nhượng, thỏa hiệp.
"Từng ấy năm, là đủ rồi, thật sự đủ rồi!” Trương Phượng Tiên ngẩng đầu, lau nước mắt lẩm bẩm nói.
Giang Hiểu Nghi về đến phòng trong tình trạng hồn vía lên mây, ngồi bên cạnh giường không nói một lời nào, Lục Tam Phong nằm trên giường, lên tiếng: “Cởi trói tay chân cho anh”
Cởi trói tay chân cho anh xong, Giang Hiểu Nghi cúi đầu nói: “Là chủ ý của em, đứa bé...đứa bé mất rồi, tôi không thể có thai được nữa, là một người phụ nữ, em chẳng có tác dụng gì cả, em có lỗi với ông cụ Lục, em thấy anh và Trương Phượng Tiên rất hợp đó, nên muốn lừa cô ta, để cô ta có thai trước, sau đó tôi sẽ chết, không ngờ lại thành ra thế này, anh đánh em đi!”
Lục Tam Phong nghe cô nức nở, lồng ngực như bị ai siết chặt, anh không thể tưởng tượng được trong lòng Giang Hiểu Nghi đã tự trách mình nhiều bao nhiêu, mới có thể nghĩ ra những chuyện hoang đường như vậy.
"Anh đánh em một trận đi!” Lục Tam Phong đưa tay ra cầm lấy cổ tay cô, Giang Hiểu Nghi cúi đầu, sẵn sàng tiếp nhận, cũng chuẩn bị tất cả rồi.
“Sao em phải giày vò bản thân như vậy?” Lục Tam Phong nắm cổ tay cô và nói: “Vấn đề không nằm ở chỗ anh, anh chưa bao giờ nói với em, nhất định phải có con, vấn đề nằm trong lòng em, em không chịu nổi những lời đàm tiếu và ánh mắt của những người xung quanh."
"Em cũng hết cách rồi! Anh đừng nói cái gì mà anh không yêu cầu em phải sinh con, anh đang thương hại em, như đang thương hại một kẻ bị bệnh.” Giang Hiểu Nghi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Tam Phong nói: “Anh đánh em một trận, rồi đuổi em ra khỏi cửa đi."
"Nhất định phải vậy sao? Anh không có thương hại em...!anh thật sự không có” Lục Tam Phong muốn giải thích, đột nhiên phát hiện ra tất cả những lời nói của bản thân đều vô cùng nhạt nhoà, trong thế giới của cô, tất cả những gì cô cho là đúng chính là những gì cô cảm thấy.
"Anh đánh em đi!!”
"Anh có phải là đàn ông không vậy!” Bỗng nhiên Giang Hiểu Nghi lớn giọng, hét lên với Lục Tam Phong: “Vợ anh không sinh được con, là một con gà mái không đẻ được trứng, anh vẫn còn...!nói chuyện ôn hoà như thế, đó là anh thôi, chứ ở trong thôn, người như em đã sớm bị tát vài cái, bỏ mặc đá ra khỏi cửa rồi, tốt nhất là anh đánh đi!”
Lục Tam Phong nhìn thấy cô như mắc chứng cuồng loạn, liền hỏi: “Em muốn lấy một cái cớ để rời đi có đúng không?”
Giang Hiểu Nghi giống như một quả bóng cao su hết hơi, thẫn thờ đứng đó một lúc rồi quay đầu bước ra khỏi phòng, nhốt mình trong một căn phòng khác, không ra ngoài nữa.
Lục Tam Phong mặc xong quần áo đi đến gõ cửa vài lần, cô đều không trả lời.
Cũng khuya rồi, đèn đuốc trong nhà sáng trưng, Lục Tam Phong ngồi một mình trong phòng khách hút thuốc, bên ngoài dường như có tiếng sấm, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Giang Hiểu Nghi vốn dĩ muốn cho Lục Tam Phong một tương lai tốt đẹp, cô biết Trương Phượng Tiên thích anh, hai người dù trên phương diện công việc hay năng lực đều rất xứng đôi.
Còn bản thân cô thì sao?
Cái gì cũng không làm được, cho dù bây giờ Lục Tam Phong luôn nói có con cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng cô thấy mấy cặp vợ chồng không có con trong thôn, đều bước tới đường tan rã.
Cô cho rằng mình đã sắp xếp tốt tất cả, không ngờ thành ra như vậy.
Tự nhốt mình trong phòng, đối với Giang Hiểu Nghi mà nói đúng là địa ngục, cô muốn tìm một người để nói hết tâm tư, thậm chí là khóc một trận, nhưng người duy nhất có thể nói chuyện với cô cũng chỉ có Trương Phượng Tiên, nhưng bây giờ cô đã mất đi người bạn duy nhất.
Cầm lấy điện thoại trong phòng, Giang Hiểu Nghi nghĩ vẫn nên gọi điện cho người trong nhà.
"Ai thế? Nửa đêm rồi mà!" Tống Tuyết Ly ở đầu dây bên kia hỏi.
"Mẹ, là con!" Giang Hiểu Nghi nghẹn ngào nói.
"Con sao vậy?"
Giang Hiểu Nghi kể lại mọi chuyện một lần nữa, nhưng Tống Tuyết Ly có thể bất đồng với Giang Hiểu Nghi, bà ta vẫn luôn rất có chủ ý, nghe xong mọi chuyện này, lập tức quyết định nói: “Ly hôn đi!”
"Con...Con không nỡ..hu..hu.” Giang Hiểu Nghi bật khóc.
"Cái gì mà nỡ với không