**********
Tô Ái Linh chẳng muốn dây dưa gì với mấy người bảo vệ nên mở miệng nói ngay: “Gọi cho ông chủ của các anh một cuộc đi.
Bảo là có Tô Ái Linh đến tìm.”
“Chúng tôi không quán xuyến việc này.
Cô tự đi mà điện!”
Mấy người bảo vệ ngồi xuống xì xầm to nhỏ.
Tổng giám Lục trong lòng bọn họ là một nhân vật bề trên, sao có thể thích một người đẫy đà, xinh tươi như Tô Ái Linh cơ chứ?
Trong lòng họ, những kiểu con gái thế này sẽ chỉ lọt vào mắt những người tầm thường như bọn họ.
Họ nghĩ rằng những người con gái bên cạnh tổng giám đốc Lục đều phải là những cô gái không những giàu tri thức hiểu lễ nghĩa mà còn phải thuộc dạng khí chất hơn người,
“Tôi nói cho cô biết, tổng giám đốc Lục tuổi đời còn trẻ mà đã chạm đến thành công.
Đấy là một người tầm thường ư? Năng lực của người ta vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta kìa.
Dù cho đã ly hôn đi chăng nữa, với thân phận của người ta thì hoặc là qua lại với những cô thiếu nữ giàu có, hoặc là qua lại với những cô gái quyền cao chức trọng thôi.” Mời đọc truyện trên TruyệnApp
“Đúng vậy.
Người giàu thì chơi với người giàu.
Người ta sao lại thích người như thế này được chứ?"
Cách họ nghĩ rất đúng.
Giống như con cháu nhà trâm anh thế phiệt sao có thể sánh đối với một kẻ chỉ nổi trên mạng xã hội được cơ chứ?
Tô Ái Linh ngoảnh đầu đi về phía bục điện thoại gần đó và điện cho văn phòng Lục Tam Phong.
“Ai thế?” Lục Tam Phong nhấc máy hỏi.
“Tôi đây, Tô Ái Linh.
Tôi đang đứng trước cổng khu nhà máy của anh đây.
Bảo vệ không cho tôi vào.
Anh ra đón tôi đi.” Tô Ái Linh nói.
“Cô tìm một khách sạn nào đó ở tạm đi.
Tôi giải quyết xong chuyện kinh tế rồi hẳn nói sau.” Lục Tam Phong nói vào điện thoại.
“Bây giờ tôi muốn gặp anh.
Có chuyện gấp rút lắm.
Anh sợ gặp tôi đến vậy hay sao.
Giờ anh đang độc thân, anh sợ cái gì chứ? Nếu anh cứ như vậy, tôi đành phải treo bức hoành phi trước cổng công xưởng của anh đấy.
Tôi mặc kệ hết.” Tô Ái Linh bực tức nói: “Dù sao thì đầu báo hôm nay đều là tin tức về anh.
Để tôi cho anh nổi thêm chút nữa.”
“Cô bị điên rồi hả?” Lục Tam Phong không kìm được cơn tức giận nói.
“Lúc tôi xuống sân bay, hít vào bầu không khí ở đây, tôi liền nhớ đến tất cả những chuyện anh đã làm với tôi.
Thử hỏi tôi có thể vui vẻ nổi không chứ? Tôi nói cho anh biết.
Tôi hiện đang là giám đốc điều hành của tập đoàn tư bản Trần Thị.
Tôi là nhớ những nghĩa tình mà anh từng giúp đỡ tôi, nên thời gian này tôi không hề có động tĩnh gì cả, chứ tôi muốn ra tay lắm chứ.
Anh đừng nghĩ tôi không làm được.
Hôm kia anh Phùng đã gọi điện cho tôi.
Anh chắc không muốn biết anh ấy đã nói những gì đâu nhỉ?”
“Tôi cử người ra đón cô!”
“Anh đích thân ra đón đi!” Tô Ái Linh nói vào điện thoại: “Người khác đến đón thì tôi không vào đâu.”
“Được.
Tôi tự ra đón cô!”
Vài phút sau, Lục Tam Phong đến cổng lớn.
Mấy người bảo vệ hối hả đứng dậy chào một tiếng tổng giám đốc Lục.
Tô Ái Linh nhìn thấy anh ta bước ra, gương mặt liền lộ ra nụ cười.
Chân mang giày cao gót chạy nhào đến.
“Tôi biết anh sẽ đến đón tôi mà!” Tôi Ái Linh nói rồi sà vào lòng Lục Tam Phong.
“Làm gì vậy hả?” Lục Tam Phong đẩy cô ta ra.
“Mình về văn phòng trước đi.” Nụ cười ẩn trong từng ánh mắt điệu mày của Tô Ánh Linh.
Mấy người bảo vệ trông thấy mà ngẩn cả người.
Sau khi hai người họ đi khỏi, mấy người bảo vệ ngồi xuống bàn tán: “Tầm thường thật đấy.
Không ngờ người giàu lại tầm thường y như tôi vậy!”
“Tầm thường hết chỗ nói ấy chứ!” “Tôi thấy thất vọng về anh ta quá đi mất.
Không ngờ anh ta cũng không khác gì tôi, cũng thích kiểu người như vậy!”
Một người bảo vệ đứng tuổi hớp một ngụm trà rồi bảo: “Người trẻ các anh không hiểu à.
Đàn ông có thể chống cự lại cái đẹp, nhưng đứng trước với sự lẳng lơ, thì sao kháng cự lại gì nổi”
Tin tức Lục Tam Phong ly hôn đã trở thành tin nổi nhất báo, nhanh chóng lan truyền đến tỉnh.
Tại quê nhà của Trương Phượng Tiên, nằm trong một đại viện, sân trong rất rộng nhưng lại vô cùng tươm tất.
Trời đã sang thu, Trương Phượng Tiên mặc một bộ đồ hoa, ngồi xổm trên đất xem kiến dời nhà, trong tay cầm một cái que nhỏ.
Làn gió nhè nhẹ thổi đến, mang theo một chút hơi lạnh.
Trên chiếc ghế cạnh đó, một cụ già tuổi đã ngoài sáu mươi ngồi trên đấy.
Trên bàn có đặt nhưng tờ báo vừa được mang đến.
“Cho con đi du học, là hy vọng con đường học vấn của con có được thành công mà quay về cống hiến cho nước nhà.
Tuy là phận nữ nhi, chẳng dám mong mỏi đến chuyện một đời chinh chiến, nhưng cũng có thể tận tụy vì nước nhà ở một mặt nào đó khác.
Nền kinh tế, dân sinh, nguồn lực hay khác phương diện khác của nước ta đều yếu kém.
Mà một kẻ lớn xác như con lại ngồi trước mặt lão già lộm cộm này xem kiến.
Con không thấy hổ thẹn hả con?” Cụ già có chút tiếc nuối về chuyện không luyện sắt nổi thành thép mà phàn nàn.
“Mặt con dày lắm.
Chả sao đâu!” Trương Phượng Tiên vẫn ngồi xổm ra đó, lấy cái gậy vẽ ra trước mặt một chú kiến một “đường rãnh".
“Con nhìn lại mình xem.
Con đã nạp vào đầu những kiến thức gì.
Còn không ấy, con ra biên cương mà tiếp sức, ra sức mà tôi luyện, sau đó hãy về thưa trình.
Không thì đi khai thác dầu mỏ kia kìa” Cụ già nói bằng giọng không bằng lòng.
“Con không đi đâu.
Mấy ngày sau con đi rồi, con về chỗ ba mẹ con.
Trương Phương Tiên bướng bỉnh trả treo.
“Ta nói với chúng nó rồi.
Con mà dám vác mặt về, ba con đánh gãy chân con đấy.
Càng ngày càng không ra phép tắc gì.
Con xem trên báo đi.
Chính là vì cái thằng nhóc đó hả?.
Cụ già đưa cho cô ấy tờ báo trước mặt rồi nói: “Cậu ta đã ly hôn rồi.
Còn con đó, con học hư theo nó rồi.
Ta từng gặp qua nhiều người rồi.
Mặt mũi giống tên này, chẳng phải loại người tốt lành gì đâu.”
“Anh ta ly hôn rồi à?” Trương Phượng Tiên đứng dậy bước qua, cầm lấy tờ báo xem.
Tờ báo giờ trưa, đề mục là: “Chủ tịch điện tử Thủy Hoàn công bố đã ly hôn, thân phận vợ và con gái không được nói rõ." Mời đọc truyện trên TruyệnApp
Trương Phượng Tiên đứng chết trận tại chỗ.
Cô không hiểu vì sao lại thành ra kết cục như thế, nhưng cũng đã định sẵn là sẽ có kết cục như thế.
“Bây giờ chị Hiểu Nghi đau lòng biết chừng nào.
Chị ấy yếu đuối đến vậy, có thể chịu đựng được sao?” Trương Phượng Tiên xì xầm, đoạn chạy như bay vào trong nhà.
“Làm cái gì mà mà hớt hơ hớt hải vậy?”
“Con đi gọi điện thoại!” Trương Phượng Tiên vừa nói vừa vén rèm đi vào nhà.
Cô tháo chiếc khăn vải trắng đậy điện thoại trên bàn xuống.
Nghĩ ngợi một hồi, sau đó điện đến nhà ở Thành Minh.
Nhưng không có ai bắt máy.
Lục Tam Phong ở Giang Tô, cô ấy chắc chắn không ở đấy.
Điện thoại ở Thành Minh thì không ai nhấc máy.
Trương Phượng Tiên thấy sốt sắng trong lòng.
Đột nhiên nghĩ đến nhà máy mỹ phẩm Hoa Sa.
Điện thoại reo một hồi lâu thì cuối cùng cũng có người nhấc máy.
“Ai thế?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng một người nam.
“Xin chào, tôi tìm bà chủ của anh một chút.
Giang Hiểu Nghi ấy a!” Trương Phượng Tiên nói.
“Nếu cô gọi muộn hơn vài tiếng nữa thì sẽ không gọi được rồi đó.
Chúng tôi chuẩn bị chuyển đi rồi.
Để tôi gọi cô ấy giúp cô nhé.” Người nam nói vọng ra bên ngoài: “Tổng giám đốc Giang, có người tìm cô.”
Giang Hiểu Nghi đang chỉ đạo người sắp xếp đồ lên xe.
Bộ dạng mệt đến mồ hôi nhễ nhại, trông dường như càng ra dáng một người nghị lực.
Cô sải bước đi về phía văn phòng, hỏi: "Ai thế?”
“Tôi không biết, là một người nữ!” Giang Hiểu Nghi nhắc điện thoại hỏi: “Cho