“Sao lại buồn nôn chứ? Đây là lời tỏ tình tôi mới học gần đây, vậy mà anh lại chế tôi.” Tô Ái Linh có chút không vui nói.
“Đừng có suốt ngày làm mấy việc vô bổ đó nữa, cô mấy tuổi rồi hả? Còn chú tâm vào những chuyện như vậy” Lục Tam Phong nói vào điện thoại: “Tôi đặt vé máy bay đến Ả Rập ngày mai rồi, cô phải tuyên truyền mạnh hơn nữa, đồng thời tìm ra người nên tìm.”
“Yên tâm đi, tôi không qua bên đó nữa, ngày mai tôi phải tới nhà họ Phùng ăn cơm, có lẽ có thể gặng hỏi.” Tô Ái Linh thở dài, rất bất đắc dĩ.
Lợi cuộc sống bế tắc bị kìm kẹp này khi nào mới có thể kết thúc được đây? Cúp điện thoại, Tô Ái Linh uống cạn ly rượu vang trong tay.
Căn phòng lớn như vậy lại chỉ có một mình cô ta, quá trống rỗng.
Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần chưa có được thì sẽ luôn làm loạn.
Đối với Lục Tam Phong, mấy năm trước Tô Ái Linh đã muốn túm anh trong tay, bây giờ cô ta vẫn muốn chinh phục anh.
Trong một căn phòng ở một khách sạn đắt tiền, Lý Tấn Phát ngồi một chỗ, Ở sắc mặt tái xanh.
Ở đây có không ít người, mấy người Hoàng Hồng Thịnh, Lý Hoài Thịnh đều ở đây, còn có cả vài tổng giám đốc của mấy công ty xuất nhập khẩu nữa.
Bọn họ đã uống đến mức mặt đỏ bừng.
Lúc hưng phấn lên, một vị giám đốc lớn tuổi đề nghị hát hí khúc.
“Nhớ lúc đó, đội ngũ của ông đây mới thành lập, a, tổng cộng mới có mười mấy người, bảy tám khẩu súng!”
“Gặp quân đội quốc gia, chúng tôi bị đuổi mất hết phương hướng, nhờ có chị Khánh giấu chúng tôi vào lu nước..."
“Điều Đức Nhất...!Ồ ồ..."
Mọi người vỗ tay khen ngợi, Lý Tấn Phát cũng vỗ tay theo, miệng nở nụ cười nhưng ánh mắt thì âm u.
Sau đó ông ta tự rót cho mình một ly rượu, hát theo điệu Sa Gia Bang rồi nói với Hoàng Hồng Thịnh bên cạnh: “Năm đó Điều Đức Nhất cũng từ chỗ thấp đi lên, con người đều có lúc may mắn, sông có khúc người có lúc, đừng khinh thiếu niên nghèo.”
Vị giám đốc bên cạnh có vẻ đã uống say, cười ha ha tiếp lời: “Giám đốc Lý, không chỉ thiếu niên nghèo, ngay cả trung niên ông cũng bỏ lỡ."
“Cút đi! Uống nhiều thì về nhà ngủ đi!” Lý Tấn Phát mắng, cầm thuốc lá trên bàn lên, thuận tay cầm hộp diêm lên, trong miệng vẫn ngân nga điệu hát, quẹt diêm, châm thuốc.
Ông ta rít một hơi sâu, nói: “Lục Tam Phong đang còn trẻ, rực rỡ được mấy năm chứ?”
“Hai ba năm gần đây, thực sự là không ai sánh bằng!” Hoàng Hồng Thịnh ở bên cạnh nói.
“Không có ai trị à?” Lý Tấn Phát giễu cợt, hơi say mà hạ hạ cười lớn, vừa hút thuốc vừa nói: “Con người ngông cuồng sẽ có trời trị, con mẹ nó tôi muốn tới chỉnh cậu ta.
Người trẻ giống như khối đá thô vậy, cần phải mài dũa, như vậy mới có thể tiến xa hơn.
Sang năm các người có định làm một trận lớn không?”
“Thị trường sang năm cạnh tranh, trong lòng mọi người đều hiểu.” Lý Hoài Thịnh ngồi bên cạnh nói: “Thị trường nhất định cạnh tranh khốc liệt."
“Rất tốt, sang năm tôi sẽ để cậu ta mở mắt ra xem, mở mang kiến thức, đến lúc đó, cậu ta sẽ quỳ xuống cầu tin tôi...!Cầu xin tôi cho cậu ta bán ra ngoài.
Ông đây sẽ chờ đến ngày đó, thanh niên cần được mài dũa, chờ đi! Ngày đó tôi nhất định cẩn thận mài dũa cậu ta.” Trên mặt Lý Tấn Phát đầy vẻ độc ác.
Ông ta bưng ly rượu lên, cụng ly với mấy người kia, uống một hơi cạn sạch, âm u nói: “Con mẹ nó, ngày đó không xa đâu, tương lai sẽ là thời của thương mại xuất khẩu, lúc đó tôi cũng sẽ mở diễn đàn, cứ chờ mà xem!” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Trong miệng Lý Tấn Phát không ngừng nói “chờ đi”.
Càng nghĩ ông ta lại càng cảm thấy uất ức vì chuyện này, giống y như kẻ đã quen thói ức hiếp người khác, đột nhiên gặp phải một kẻ dám trả đũa.
Ông ta cảm thấy mình bị sỉ nhục thật nặng nề:
Mấy người còn lại liếc nhau, trong lầm thầm nghĩ, sang năm, công ty điện tử Thuỷ Hoàn sẽ không có ngày tháng tốt đẹp gì, đây cũng không phải là chuyện làm ăn, mà là kết thù!
Truyền thông đưa tin cả ngày, người giàu nhất đại lục, Lục Tam Phong vốn luôn vắng bóng trước công chúng nay đã trở lại, nhưng bởi vì xuất hiện trước truyền thông Hồng Kông quá nhiều, nên bị nhiều người xem là “người đầu tiên làm màu” trong giới nhà giàu.
Mặc dù danh tiếng của Lục Tam Phong trong giới người giàu ở Hồng Kông cũng không ra gì, nhưng sau khi chuyện này bị đồn ra, vẫn có không ít người âm thầm chú ý, có đôi khi thông tin truyền thông đại diện cho tiền bạc.
Trong một căn nhà sang trọng, trên một chiếc ghế salon xa xỉ, một người đàn ông mặc đồ ngủ, tai to mặt lớn, hơn sáu mươi tuổi đang xem tờ báo trong tay, không ngừng cau mày.
Hai người đàn ông trung niên ngồi cạnh người đó cũng mặc áo ngủ giống vậy.
“Rốt cuộc Lục Tam Phong này là loại người gì?” Ông lão đặt báo xuống nói: “Mang dòng máu quý tộc? Còn mời được Buffett nữa? Mấy trò lừa bịp với vẩn này còn muốn mang ra gạt người ta?"
“Chủ tịch Lữ, người này hình như có chút năng lực, cái chết của Trần Thu Phương, đến bây giờ vẫn chưa điều tra rõ ràng được.
Theo tôi biết, cái cô Tô Ái Linh kia được cậu ta nâng đỡ lên.” Một người khác nói.
Vị chủ tịch Lữ này năm nay sáu mươi ba tuổi, chủ tịch công ty Kenne.
Công ty này chủ yếu kinh doanh vận chuyển hàng hải, buôn bán số lượng lớn, có phòng làm việc ở phố Wall, bên kia bỏ tiền ra, bên này chịu trách nhiệm liên hệ hàng hoá toàn cầu, sau đó lại thông qua những công ty vận chuyển nước ngoài khác.
Bởi vì hợp tác với nhiều công ty, mạng lưới quan hệ phức tạp rắc rối, nên có thể coi đây là một tập đoàn môi giới tích hợp tác hoạt động tư vấn, hỗ trợ tài chính, vận tải biển, điều phối hàng hoá với khối lượng lớn.
Dĩ nhiên, tập đoàn này còn làm người trung gian cho hàng hoá buôn lậu, cũng có thể coi là sản nghiệp màu xám.
Đường dây quốc tế của Lý Tấn Phát chủ yếu thông qua một công ty trung gian khác để liên hệ với mối làm ăn này.
“Tôi không biết Trần Thu Phương chết thế nào, nhưng người này dường như đang đùa giỡn doanh nhân Hồng Kông như đùa giỡn kẻ ngu vậy.
Loại tiệc thương mại cao cấp nước ngoài này, kéo vài người qua đó, trao cúp giải thưởng gì đó, không phải chiêu trò của Hồng Kông mười mấy năm trước sao?” Chủ tịch Lữ ném báo qua một bên, cầm xì gà lên rít một hơi rồi nói: “Đúng là ngu xuẩn!”
“Cũng là chiêu trò của phố Wall mấy chục năm trước!”