Lục Tam Phong chỉ lo đối phương sẽ nghi ngờ nên quyết định gọi điện thoại cho ngài Phùng, hy vọng ông ta có thể giúp đỡ lên tiếng ủng hộ một chút.
Có điều người nhận điện thoại lại là Chấn Toàn Khôn nghe.
“Cho hỏi ai gọi tới vậy?” Chấn Toàn Khôn hỏi.
“Là tổng giám đốc Lục à, cậu muốn tìm ngài Phùng sao?”
“Hiện tại ngài ấy có rảnh để nói chuyện không?” Lục Tam Phong vừa nói chuyện vừa nhìn thời gian.
“Để tôi đi xem thử!” Chấn Toàn Khôn để điện thoại lên bàn, sau đó đi về phía phòng ở bên cạnh và gõ cửa một cái, giọng nói trầm thấp vang lên: “Lục Tam Phong gọi điện thoại tới, anh ta muốn tìm ngài nói chuyện!”
Bên trong phòng có một cái lư đàn hương, trên bàn trà tinh xảo có một ấm trà.
Lúc này, ngài Phùng đang dựa vào ghế, phía sau lưng là hai miếng đệm, ông ta nhấp một ngụm nước trà rồi nói: “Mang lại đây!” “Vâng!”
Chấn Toàn Khôn mang điện thoại đến rồi đẩy cửa đi vào, sau đó cũng đóng cửa lại luôn.
Ngài Phùng cầm điện thoại lên, giọng điệu hơi có chút mệt mỏi: “Có chuyện gì vậy? Tôi chuẩn bị đi nghỉ ngơi rồi.”
“Gần đây sức khỏe của ngài Phùng thế nào?” Lục Tam Phong khách sáo hỏi thăm.
“Không cần lúc nào gọi điện thoại cũng hỏi thăm thân thể của tôi, nó vẫn rất tốt, hơn nữa hỏi thăm như thể khiến tôi cảm thấy mình rất già rồi.” Ngài Phùng hít sâu một hơi rồi dựa vào ghế hỏi: “Cậu lại có chuyện gì hử?”
“Là như thế này, ngày kia bên này chính thức bắt đầu buổi tiệc.
Tối hôm nay cũng sẽ thông báo cho một vài ông chủ, tôi sợ bọn họ nghi ngờ trong lòng nên cũng gửi một bức thư mời tới Hồng Quảng..
“Tôi không đi được!” Ngài Phùng trực tiếp cắt ngang lời của anh, bản thân ông ta cũng xem như có chút mặt mũi trên thị trường quốc tế, bảo ông ra ngoài rao bán tấm mặt mũi này thì đúng là không lời tí nào.
“Cũng không cần đích thân ngài đến, tôi cũng biết ngài không thích hợp đi xa nhà.
Tôi chỉ hy vọng ngài đánh tiếng với bên ngoài rằng ngài để cho Chính Anh đi thay ngài là được.” Lục Tam Phong lại nói tiếp: “Chỉ cần ngài giúp chút chuyện nhỏ đó thôi.”
Sau khi nghe xong, ngài Phùng nghĩ: như vậy còn chẳng phải là để cho mình ra mặt thay anh ta chịu trách nhiệm à? Vậy nên ông ta không đồng ý cũng không từ chối hỏi: “Cậu đã gặp Thi Ngọc chưa?”
“Tôi gặp rồi, cô ấy rất tốt!” Lục Tam Phong nói.
“Vậy thì tốt, con bé Thi Ngọc này là đứa trẻ tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, thái độ làm người rất đơn giản, không có tâm cơ gì.
Nếu như cậu cảm thấy thích hợp thì hai người nói chuyện tương lai đi.
Dù sao gia đình cũng là hậu phương vững chắc cho sự nghiệp mà, cậu nói có đúng không?” Ngài Phùng nói.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Nếu như không phải Phùng Chính Anh nói đến bây giờ cậu ta mới gặp Vân Thi Ngọc lần đầu tiên, thì Lục Tam Phong thực sự tin những lời mà ngài Phùng vừa nói.
Tuy nhiên anh vẫn đồng ý nói: “Tôi hiểu rõ tấm lòng của ngài Phùng, nhất định sẽ cố gắng vun đắp, có chỗ nào không tốt thì tôi sẽ xem xét lại bản thân trước tiên.”
“Không cần như vậy, tôi cũng chỉ muốn làm một người làm mai mà thôi, chuyện tình cảm không thể gượng ép được.” Ngài Phùng dừng lại một lát rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, dạo gần đây tôi đều duy trì thói quen nghỉ ngơi sớm, cậu cũng nghỉ sớm đi.” “Vâng!” Lục Tam Phong nói xong thì đối phương cũng cúp điện thoại.
Ngài phùng đặt điện thoại xuống rồi đứng lên, xem dáng vẻ này thì dường như là chuẩn bị đi nghỉ ngơi thật.
Chấn Toàn Khôn ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Vậy đến lúc đó chúng ta có đánh tiếng hay không?”
“Nếu không đánh tiếng thì về sau một khi công ty xuất hiện bất cứ tổn hại gì, hắn cũng có thể đổ lên đầu chúng ta, ông có tin hay không?” Ngài Phùng hừ một tiếng rồi trở về phòng ngủ.
Lục Tam Phong lướt danh bạ một hồi rồi lại gọi cho Tô Ái Linh, gọi liên tục hai lần thì bên kia mới nhận điện thoại.
“Đã giờ này rồi mà cô còn bận gì sao?” Lục Tam Phong buồn bực nói.
“Tôi tắm rửa á.” Trên người Tô Ái Linh còn đang quấn khăn tắm, tóc thì ướt nhẹp.
Cô ta ngồi trên ghế salon nói: “Chả nhẽ anh gọi điện thoại cho tôi thì tôi phải nhận ngay lập tức à? Anh là gì của tôi chứ, đã không đối xử tốt với tôi lại còn hay sai bảo tôi nữa.”
“Không phải là sai bảo cô, mà là chúng ta sai bảo lẫn nhau.
Lời cô nói như thể tôi là người được lợi từ cô ấy nhỉ? Tối hôm nay, bên này sẽ gọi điện thoại thông báo cho những doanh nghiệp kia, chúng tôi không gửi thư mời kịp được, vậy nên cô hãy làm thư mời rồi gửi đi, không nên để lại địa chỉ.” Lục Tam Phong hỏi một lần nữa: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề, tôi làm được.” Tô Ái Linh thở dài nói: “Công việc của anh thế nào? Dạo này tôi thấy hơi mệt mỏi nhỉ, cảm giác làm việc gì cũng không có tinh thần.”
Lục Tam Phong có thể cảm nhận được tâm tình của cô đang khá chập trùng, vậy nên anh hỏi thăm: “Có phải cô mới đến kỳ đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì bình thường, rớt dâu á, không có sức chiến đấu là phải rồi, qua mấy ngày nữa là ổn thôi, bên phía tôi cơ bản đều oke rồi.” Lục Tam Phong ân cần dặn dò: “Cũng muộn rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vẫn còn sớm mà? À đúng rồi, múi giờ lệch bốn tiếng.” Tô Ái Linh kịp phản ứng lại: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ăn cơm.” "Oke!"
Bên trong một căn phòng nọ, có một người nước ngoài khoảng chừng bốn mươi tuổi đang đứng thẳng tắp cùng với tập tài liệu trên tay.
Chỉ thấy người đó nhìn kỹ tài liệu, sau đó bấm một dãy số, người nhận cuộc gọi ở đầu bên kia điện thoại là một người nói giọng Hồng Kông phổ thông tiêu chuẩn, chỉ nghe đối phương hỏi: “Xin chào, văn phòng công ty Kenne xin nghe.”
Trái lại, bên này lại là một giọng Luân Đôn tiêu chuẩn: “Chào ngài, tôi là người bên ban tổ chức của