**********
Lục Tam Phong đã ký xong hợp đồng, bây giờ Lý Tấn Phát nói cái gì cũng đã muộn rồi nên đứng đỡ người ra ở đó, vốn dĩ tối nay gọi Lục Tam Phong đến để xem trò cười của anh, nhưng không ngờ bản thân ông ta lại trở thành trò cười "Những chuyện khác, nói thêm cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Mọi người đến ăn cơm đi, hay là đều ăn ở bàn của tôi đi." Lục Tam Phong khách khi nói với đám người chủ tịch Lữ.
"Được, nếu cậu không có ý kiến gì thì tôi cũng khách theo ý chủ."
Một đám người ở chỗ Lục Tam Phong nói chuyện với cùng vui vẻ, bọn họ đều lần lượt ngồi vào chỗ của mình, còn người tổ chức Lý Tấn Phát lại đã bị gạt sang một bên.
Trong chốc lát, bàn của Lục Tam Phong đã ba lớp trong ba lớp ngoài, cho dù có đứng cũng phải đứng bên cạnh Lực Tam Phong.
Hoàng Hồng Thịnh cầm ly rượu trong tay, khách khí nói với chủ tịch Lữ: "Chủ tịch Lữ, tôi kinh ông một lỵ, vội vội vàng vàng đến đây, ông ở đại lục thêm mấy ngày đi, để tôi đón tiếp ông cho từ tế “Uống một ly đi" Chủ tịch Lữ nâng ly lên nóiVừa chuẩn bị cung ly với Hoàng Hồng Thịnh, ly rướu của Lục Tâm Phong đã di chuyển tới chạm nhẹ với ly của Chủ tịch Lữ, phát ra âm thanh lành lãnh, nói: Tôi uống can."
Thấy vậy, Chủ tịch Lữ cũng vội vàng ngứa cổ uong một hơi can sạch.
Tay của Hoàng Hồng Thịnh đông cứng giữa không trung, anh ta cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
“Thực ra ở đại lục không có gì vui cả.
Thứ ở đây có, Hong Kong cũng có, thử ở đây không có, Hong Kong có." Lục Tam Phong nói với Chủ tịch Lữ
Hiện trường nâng ly cạn chén, bầu không khí trên bàn náo nhiệt không thể tả, đám người Chủ tịch Lữ, tổng giám đốc Hầu lần lượt nâng ly chúc mừng, ngược lại đám người đứng ở bên kia thì vô cùng ngượng ngùng.
Nếu đi uống một ly với Lục Tam Phong, bọn họ không thể mất mặt như vậy được, nếu muốn đi uống rượu với mấy tổng giám đốc khác, người ta còn đang bận nịnh hót Lục Tam Phong.
Bữa cơm này Lục Tam Phong ăn rất vui vẻ, mãi cho đến hơn chin giờ tối, tiệc rượu đã tan, Lục Tam Phong đưa mắt nhìn theo đám người Chủ tịch Lữ đang lên thang máy, rồi châm một điều thuốc đi ra khỏi cửa lớn khách san.
Khuôn mặt có chút lạnh lùng, tàn thuốc trượt ra khỏikhoẻ miệng bị gió vô tình cuốn đi, Lục Tam Phong quay đầu lại nhìn dám người Lý Tấn Phát đang đứng ở cửa.
Bọn họ có hơn hai mười người, đồng nườm nướp, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Lục Tam Phong.
“Ha ha ha, ha ha hal" Lục Tam Phong đang trong trạng thái say rượu, cười lớn, chỉ tay về phía mấy người đó, không nhịn được cười nói: "Vị trí hiện tại của chúng ta sao mà giống nhau thể.
Hôm nay trời nổi gió, sắp mưa rồi, đã nói là cùng đứng ở đây, kết quả là các anh đều trốn trong cửa lớn, kết quả là vàng từ trên trời rơi xuống đã rơi hết vào tay tôi.
Ha ha ha ha, người thông minh, một đám người thông minh" “Mặc dù bây giờ anh đắc ý, nhưng người điên cuồng ắt sẽ bị trời thu phục!" Lý Tấn Phát tức giận nói.
"Đêm nay vốn đĩ là anh muốn giở trò, kết quả lại bị người khác giở trò lại, thật đáng đời, còn có các anh nữa, giết chết tôi đối với các anh thật sự quan trọng đến thế sao?" Lục Tam Phong hít một hơi thuốc lắc đầu nhìn bọn họ, nói: “Hôm nay tôi uống có chút phấn khích, đặc biệt là khi có nhiều ông chủ đứng đó như thế, cầm ly rượu, dáng vẻ đó...!chậc chậc chậc, nói cho các anh một chuyện, ông đây đã cho các anh thời gian ba năm để giết tôi mà các anh cũng không làm được!" "Cho các anh cơ hội cũng không có ích gì, năm sau ông đây sẽ không chơi với các anh nữa, màng thị trường để điện gia dụng giao cho Chu Hoài Đông, bye bye nhé!"Nói xong, Lục Tam Phong liền đi về phía xe, ngồi lên xe rồi phóng đi như bay
Khi nghe vậy, sâu thẳm trong lòng mọi người đều âm thẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng giấy tiếp theo, bạn họ lại cảm thấy mình không nên như thế này, cứ như thế bọn họ rất sợ anh vậy.
Nhờ lại trong thời gian ba năm qua, ngành thiết bị gia dụng quả thực đã bị Lục Tam Phong gây ra biến động to lön.
Nếu như năm sau Lục Tam Phong bận làm việc khác, bọn họ thật sự cũng không quá lo lắng, hiện tại Điện tử Thủy Hoàn ở thị trường nước ngoài chiếm phần nhiều định mức hơn, nhưng lợi nhuận ở thị trường nước ngoài không được bao nhiêu cả, chủ yếu vẫn là ở đại lục.
Về phần Chu Hoài Đông, người đàn ông này quả thực rất dũng mãnh, nhưng hồ dữ cũng sợ đàn sói, Lục Tam Phong trong mắt bọn họ không còn là hồ nữa mà lại giống khủng long hơn.
Những người có mặt ở đó có thể cảm thấy rằng Lục Tam Phong thực sự sẽ không quản lý phương diện đồ điện gia dụng nữa.
Năm nay có một số công ty đã kết hợp lại để tiến hành vây quét Chu Hoài Đông trên thị trường.
Chu Hoài Đông đã quá mệt mỏi để chống đỡ, mất rất nhiều định mức thị trường trong thời gian ngắn, không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu xin Lục Tam Phong giúp đỡ, Lục Tam Phong ra tay giúp đỡ anh ta,suýt chút nữa đã bóp chết máy công ty trên thị trường
Đương nhiên, chuyện này đều để sau này hãy nói
Ngày hôm đó, sau khi đảm người Chủ tịch Lữ đi về, bạn họ nóng lòng quay lại để nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông, bởi thêm một chút mùi vị quý tộc lên người mình.
Đã nhiều ngày trôi qua, tờ báo Buffett nhỏ nhặt không đáng kể ở bên kia bờ đại dương bác bỏ tin đắn, cuối cùng vẫn bị các phương tiện truyền thông Hong Kong phát hiện ra.
Một viên đã khuấy lên ngăn lớp sóng, trong khoảng thời gian một tháng sau đó, tất cả mọi chuyện xoanh quanh việc đám người tổng giám đốc Lư, tổng giám đốc Hầu bị lừa đều đã được bày ra, sau khi xem được tin tức, bọn họ đã đích thân liên lạc với công ty Buffett, xác nhận chuyện bọn họ bị Lục Tam Phong lừa.
Nếu như muốn hủy hợp đồng, ngay cả khi nhìn thấy tiền vi phạm hợp đồng định cỡ nêu trên, bọn họ cũng cảm thấy lạnh sống lưng, đây là một cái bẫy sớm đã được chuẩn bị trước, một khi mắc bẫy thì hoàn toàn không còn đường lui.
Đối mặt với những nghi ngờ của giới truyền thông, đảm người tổng giám đốc Hầu cắn chặt răng nói rằng bọn họ không bị lừa, là do Buffett không đủ tư cách để tham gia vào mà thôi.
Chỉ cần tôi không thừa nhận là mình bị lừa thì tôi không hề bị lừaTrong khoảng thời gian này, Tô Ái Linh cũng đã đứng ra nối máy lần, cũng có một số phóng viên truy vấn Hồng Quảng, thậm chí còn truy hỏi cả Phòng Chính Anh, tất cả những gì họ nhận được chỉ là những câu trả lời quanh co mơ hồ.
Mọi người không hề quan tâm đó có phải là sự thật hay không, những người diễn kịch trên sân khấu là kẻ điên, còn những người xem kích dưới sân khấu là kẻ ngốc.
Còn về tổng đạo diễn Lục Tam Phong, hoàn toàn