“Mọi thứ tiến triển thế nào rồi? Thuận lợi chứ?” Tô Ái Linh hỏi: “Đầu tư lớn như vậy, tự bản thân anh nên cẩn thận một chút, đây lại không phải là ngành nghề truyền thống, mấy ngày trước có vài cổ đông của tập đoàn tư bản liên hợp tụ tập ăn uống, còn nói rằng chuyện của anh có thể nhận ra được, bọn họ có chút hối hận rồi.” “Hối hận? Muộn rồi, tiền đã vào trong túi của tồi rồi thì không ai có thể lấy ra” Lục Tam Phong dựa người ra phía sau, tìm một tư thế thích hợp rồi nói: “Cho tới hiện tại, xem ra mọi việc vẫn thuận lợi, không có vấn đề gì hết, đầu tháng 1 là quay về rồi” “Vậy thì có thể về đón giao thừa rồi, năm nay tôi định về nhà đón giao thừa, anh có muốn về nhà với tôi một chuyến không?” Tô Ái Linh sợ rằng Lục Tam Phong lại nghĩ nhiều liền nói: “Chỉ là thấy năm nay anh vừa mới ly hôn, một mình trở về đón giao thừa sẽ rất đáng thương, tôi cũng mấy năm rồi không trở về, người nhà còn tưởng rằng tôi bị mất tích rồi chứ.” “Không cần, không cần đầu!” Lục Tam Phong từ chối.
Tô Ái Linh ở đầu dây bên kia có vẻ hơi mất hứng, nhưng cũng không có nói gì nhiều nữa, chỉ nói về sự lo lắng của một số cổ đông tập đoàn tư bản liên hợp, hy vọng rằng Lục Tam Phong sau này sẽ ổn định hơn.
Bọn họ lo lắng cũng là chuyện bình thường, trước đây ở mặt đồ điện gia dụng trong nhà, công nghệ nước ngoài mặc dù luôn tân tiến hơn, nhưng sức ảnh hưởng tới khu vực của Lục Tam Phong khá nhỏ, các nhà máy thiết bị gia dụng quốc tế chủ yếu là cung cấp cho các nước phát triển.
Trong mấy năm trở lại đây, thị trường trong nước tăng trưởng khá nhanh chóng, một loạt các biện pháp bảo vệ như tăng thuế đã khiến cho bọn họ không có cách nào thâm nhập vào thị trường đại lục để có thể cạnh tranh với các nhóm xí nghiệp này.
Hàng rào thuế quan của đất nước cũng chính là hàng rào bảo vệ cho các xí nghiệp, mà điều Lục Tam Phong hiện tại đang làm chính là phá bỏ hàng rào an toàn này, chạy ra ngoài đánh nhau cùng người ta, còn muốn động tay động chân vào lĩnh vực thông tin tinh vi này, bảo không lo lắng chính là nói dối.
Điện tử Thủy Hoàn được coi là một con cá lớn ở trong nước, nhưng những gì Lục Tam Phong đang làm hiện tại chính là muốn bơi vượt từ sông ra đến ngoài biển lớn, trực tiếp bị đánh chết thì cũng chẳng phải chuyện gì mới lạ.
Liễu Ngoạn cùng một nhóm người sau khi chuẩn bị xong các tài liệu liên quan liền gọi điện thoại đến văn phòng thư ký của phó chủ tịch Hirata Ichiro tập đoàn chất bán dẫn La Mẫu.
Hai bên đã nói chuyện và hẹn gặp sau 1 tiếng.
Ở tổng bộ của tập đoàn La Mẫu, trong phòng họp, các giám đốc điều hành cấp cao nhìn vào tập tài liệu trước mặt cuộc họp thứ hai về sự cạnh tranh thị trường trên toàn cầu hiện nay, Hirata Ichiro xem qua tập văn kiện ở trước mặt.
Bộ phận marketing ở nước ngoài đang phải đối mặt với áp lực cạnh tranh tương đối lớn, tính cạnh tranh ở trong nước lại càng khó khăn, việc mở rộng hợp tác thị trường ở một số quốc gia bây giờ là thực sự cấp bách.
“Chúng tôi vẫn cho rằng bốn con rồng của châu Á chính là sự lựa chọn hàng đầu của chúng ta, và chúng ta sẽ tiếp tục tăng cường hợp tác sâu rộng với các xí nghiệp địa phương, tiến hành chi tiết hơn!” Một vị phó chủ tịch khoảng năm sáu mươi tuổi nói một cách kiên định: “Tôi nghĩ triển vọng sau này của bốn con rồng châu Á vẫn còn chưa hoàn toàn được phát huy, nền kinh tế cần phải tiếp tục phát triển trong vài thập kỷ nữa.
Mọi người đang có mặt đều thi nhau gật đồng đầu ý, kể từ giữa những năm 1980 đến nay, mười năm tăng trưởng, bốn nơi này dường như có tiềm lực kinh tế vô tận, bọn họ đã trở thành bốn công xưởng lớn nhất của châu Á, ngày đêm phát triển, sản xuất ra những sản phẩm đa dạng được tiêu thụ trên toàn cầu.
Hirata Ichiro lại có một ý nghĩ khác, mở miệng nói: “Tôi cảm thấy có thể chú trọng một chút đến khu vực đại lục An Lạc, theo như tôi biết thì máy nhắn tin của Motorola ở bên đó đang được bán ra rất nhiều, GDP của mấy năm gần đây tăng trưởng cũng rất nhanh.
Chủ tịch nhìn ông ta, những người khác cũng lần lượt ngước lên nhìn theo, trên mặt hiện rõ vẻ chế giễu, khu vực đại lục ư? “Ông Hirata, lẽ nào ông không đọc số liệu mới đây công bố về GDP bình quân đầu người sao?” Một vị phó chủ tịch quay ra hỏi ông ta: “GDP bình quân đầu người ở An Lạc đại lục năm 1993 là 377 đô la Mỹ, còn đứng sau cả Zambia của châu Phi.”
Những người có mặt ở đó không khỏi bật cười, GDP bình quân đầu người hiện nay ở đại lục đều đang tụt lại so với các nước châu Phi, sức tiêu thụ vô cùng thấp!
Chủ tịch nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn Hirata Ichiro hỏi: “Lúc trước không phải ông nói với tôi rằng có một công ty muốn mua phòng thí nghiệm của chúng ta sao?” “Đúng a!” Hirata Ichiro gật đầu: “Hiện tại đang trong quá trình qua lại tìm hiểu, là một công ty tập đoàn điện tử ở đại lục, bọn họ rất muốn mua.
“Phòng thí nghiệm Tân Loan đã bị bỏ hoang vài năm rồi, các nghiên cứu và những phát triển liên quan cũng đã bị đình trệ từ lâu, những công nghệ đó đối với chúng ta mà nói chẳng có chút tác dụng gì, nếu như giá cả phù hợp thì cứ bán đi!” Chủ tịch nghĩ ngợi, rồi nói: “Mọi người thấy sao?” “Tôi không đồng ý!” Một người đàn ông dáng người cao gầy nói: “Những công nghệ này đối với chúng ta mà nói quả thực là không có tác dụng gì lớn, nhưng đối với bọn họ mà nói thì chính là những công nghệ tân tiến hàng đầu, theo như thông lệ quốc