Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 94


trước sau

Chương 94

Bận rộn mãi đến chiều mới về nhà, Như Lan chơi mệt nên đi ngủ rồi, Lục Tam Phong cũng mệt đến đờ người, Giang Hiểu Nghi vẫn hăng hái như thường, gọi điện thoại cho quán ăn vặt trong thôn, xác nhận rằng ngày mai quay vê.

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Lục Tam Phong đã bị lôi ra khỏi chăn, lúc bực mình nhất, thậm chí anh còn muốn tìm một sợi dây điện để xuyên trở về, so với bị dằn vặt như thế này tốt hơn nhiều.

Hai ba con ngồi trên giường, tóc tai lộn xộn, mặt thì giận dỗi. “Rửa mặt ăn sáng còn về nhà

nào, nhanh nhẹn lên.” Giang Hiểu Nghi vô cùng hàng hải.

“Bây giờ không thể về được, mặt đường toàn tuyết là tuyết, qua một đêm đóng thành bằng luôn rồi, xe chạy trên đó như trượt băng, sau chín giờ hãy đi, buổi trưa đến nơi là được, có phải đi ra ngoài tỉnh đầu.” Lục Tam Phong ôm Như Lan vào lòng mà kiếm cớ, lại tiếp tục ngủ.

Hơn chín giờ sáng, Lục Tam Phong mới chịu dậy ăn sáng rửa mặt, xong xuôi cũng chín giờ rưỡi rồi, Giang Hiểu Nghi ngồi ở ghế phó lái cứ lải nhải mãi rằng đừng về trễ.

Nhà của Giang Hiểu Nghi vốn nằm ở xã thuộc một huyện của thành phố này, dân số không ít, khoảng ba, bốn mươi ngàn người, chắc chắn xếp vào hạng lớn.

Trong nhà có bốn đứa con, trên cô là hai người anh trai, dưới có một em gái, năm nay hai mốt tuổi, không thèm ra ngoài đi học đi làm nữa rồi.

Có lẽ vì là con gái lớn trong nhà, trên cơ bản việc nhà đều do cô làm, giặt giũ nấu cơm đủ thứ việc, ngược lại khiến cho em gái lớn lên vừa nũng nịu vừa ngang ngược.

Mẹ cô chủ yếu làm nghề cắt tóc, cha cô làm nông kiêm thêm buôn bán nông sản, gia cảnh bình thường không giàu cũng không nghèo.

Xe đi vào cổng xã, một đám người đang đứng nói chuyện trên trời dưới đất nhao nhao quay sang nhìn, mới có mấy ngày đã bắt đầu có người vội chạy về nhà rồi.

Người trong thôn thích ganh đua, ai vênh váo sĩ diện, ai hòa đồng dễ chịu, chuyện gì cũng bàn tán rôm rả được, nhưng lái xe về nhà, tuyệt đối là hiếm có khó tìm.

“Ai đây nha, con cái nhà ai mà giỏi thế?”

“Chẳng lẽ nào là thằng nhóc nhà Nhị Lưu ở sân trước! Thằng nhóc đó thích ra vẻ lắm, có khi là xe đi mượn ấy.”

“Không thể nào, đây không phải biển số huyện này, là của thành phố bên cạnh.”

“Xem xem là ai, qua chào hỏi đi.” Lục Tam Phong thấy có người đi qua đây lại nhớ đến một tiểu phẩm ở đời sau, bỗng thấy buồn cười, lái xe sang về thôn, lao luôn xe xuống mương, mang một bao thuốc lá ra nhờ cả thôn kéo xe lên, nhân tiện nói chút chuyện, giả vờ vô tình để lộ giá trị cái xe đó.

Anh của hiện tại cũng có chút cảm giác đó rồi, bây giờ đi xe Santana về thôn, khác nào đời sau đi xe mấy trăm triệu về thôn.

y dà, xem ai đây này? Khuê nữ nhà Giang Nhị Cẩu, Tiểu Nghi nha!” Một bác trai mặc áo khoác màu vỏ quýt mới tinh, tuy lạnh đến run cầm cập rồi mà vẫn không chịu kéo khóa áo lên.

“Thiệt đó hả, đi qua xem thử một chút.”

Lục Tam Phong tươi cười quay đầu bắt chuyện: “Ba vợ nhà cháu còn có cái tên lịch sự vậy a.”

“Anh im miệng đi, về nhà mà anh dám gọi như thế, cửa cũng không cho anh vào luôn.” Giang Hiểu Nghi khẽ thì thầm, sau đó nói với mấy chú mấy bác ở đó: “Các bác các chú năm mới vui vẻ, chúc mọi người mùa màng bội thu a.”

Lục Tam Phong vội vàng cầm điếu thuốc ở bên cạnh lên, bắt đầu phun mây nhả khói.

Sau khi khách sáo với nhau một lúc, Lục Tam Phong lái xe về phía ngõ, nhà của ông Giang rất lớn, ngõ này cũng rộng hơn hẳn, Lục Tam Phong dừng xe xong, hàng xóm vẫn dán vào kính xe nhòm ngó một lúc lâu, xác nhận đúng là cả nhà Lục Tam Phong về quê mới bắt đầu ngồi lê đôi mách.

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đi ra, lúc nhìn thấy chiếc xe có rèm che ngoài cửa cũng sửng sốt, lại nhìn nhìn Lục Tam Phong, sắc mặt càng thêm nhăn nhỏ.

Đời trước Lục Tam Phong chưa từng kết hôn, nhất thời không biết phải mở miệng gọi thế nào, chẳng lẽ gọi mẹ?

Thế chẳng phải là nói vớ va vớ vẩn à?

Hay là gọi đì? Lại càng không được.

“Vào nhà đi!” Tống Tuyết Ly đến xách đồ vào nói một câu, khi thấy một đống đồ đạc ở cốp xe, sắc mặt mới giãn ra một chút, xách đồ đi vào nhà.

Lục Tam Phong cũng không nói nhiều, xách đồ chuẩn bị đi vào nhà.

“Mẹ ơi, ai đến đấy a?” Trong nhà truyền ra một giọng nói êm tai.

“Ra xách đồ vào.”

Sau đó có một cô bé giống Giang Hiểu Nghi đến sáu bảy phần chạy ra, buộc tóc hai bên, không xinh đẹp bằng Giang Hiểu Nghi, mắt hơi nhỏ, khiến cho người ta có cảm giác hung hằng ngang ngược.

“Hừ!” Cô bé vừa nhìn thấy Lục Tam Phong lập tức hừ một tiếng, đánh giá cái xe một lúc, nhìn một lúc lâu mới xách đồ vào trong nhà.

“Tôi cũng đâu có gây thù chuốc oán gì với cô ấy.” Lục Tam Phong buồn bực, sao mà cả nhà này đều như là có thù oán gì với anh vậy.

Giang Hiểu Nghi không nói gì, em gái Giang Hiểu Hiện từ bé đã thích ganh đua với cô, hai người hơn kém nhau có hai tuổi, lúc nhỏ quần áo phải nhường cô ta mặc trước, đồ dùng tốt phải để dành cho cô ta, còn người đàn ông tên Lục Tam Phong này, người ta còn không thèm để mắt đến, năm nay nghe nói tìm được một đại gia, còn rất có thể lực.

Nhà rất rộng, ở giữa có sáu gian chính, bên cạnh có ba phòng phụ, góc đông nam nuôi một con chó cỏ, hướng phía Lục Tam Phong sửa mãi không ngừng, trong sân còn nuôi mấy con gà con vịt, hơi lộn xộn.

Trong phòng đặt bếp lò, ấm áp như mùa xuân, có

một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi ngồi trên giường đất, da hơi ngăm đen, liếc mắt đánh giá Lục Tam Phong từ trên xuống dưới, tựa vào chăn đệm không nói gì.

“Làm gì mà giờ này mới về?” Tống Tuyết Ly hơi khó chịu nói: “Sắp mười một giờ rồi, lúc gọi điện không phải bảo tám chín giờ về đến nơi à, chẳng làm được cái việc gì cả, vác mồm không về ăn chực hả.”

“Đường khó đi, ban đầu con định đi từ sáng sớm, Tam Phong bảo đường trơn, đợi tuyết tan rồi mới đi.” Giang Hiểu Nghi giải thích.

“Mượn được cái xe rách nát ở đâu vậy? Sáng sớm ra bắt xe khách thì một chuyến là về đến nơi rồi, lại còn phải tự lái xe về nữa.” Giang Nhị Cẩu ngồi thẳng lên nói: “Người nào không rõ còn tưởng là giàu có lắm, hoang phí làm cái gì.”

như mùa xuân, có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi ngồi trên giường đất, da hơi ngăm đen, liếc mắt đánh giá Lục Tam Phong từ trên xuống dưới, tựa vào chăn đệm không nói gì.

“Làm gì mà giờ này mới về?” Tống Tuyết Ly hơi khó chịu nói: “Sắp mười một giờ rồi, lúc gọi điện không phải bảo tám chín giờ về đến nơi à, chẳng làm được cái việc gì cả, vác mồm không về ăn chực hả.”

“Đường khó đi, ban đầu con định đi từ sáng sớm, Tam Phong bảo đường trơn, đợi tuyết tan rồi mới đi.” Giang Hiểu Nghi giải thích.

“Mượn được cái xe rách nát ở đâu vậy? Sáng sớm ra bắt xe khách thì một chuyến là về đến nơi rồi, lại còn phải tự lái xe về nữa.” Giang Nhị Cẩu ngồi thẳng lên nói: “Người nào không rõ còn tưởng là giàu có lắm, hoang phí làm cái gì.”

nhưng kiểu này đúng là lần đầu tiên được thấy, không ai giơ tay đánh người tươi cười, cả nhà anh lớn bé vội vàng chạy về, túi to túi nhỏ, thế mà còn bị nói ra nói vào.

Giang Hiểu Nghi thấy sắc mặt anh khó chịu, trừng anh một cái, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Mấy hôm nữa là Tết rồi, hết Tết mình đi luôn, nhịn một chút, ba mẹ em lúc nào chẳng thế.”

Lục Tam Phong gật đầu đồng ý, đến giờ ăn cơm thì bế Như Lan qua, cả nhà bắt đầu ăn, trên bàn cơm, Tổng Tuyết Ly luôn miệng hỏi thăm xem Lục Tam Phong kiếm được bao nhiêu tiền, nói bóng nói gió rằng thời gian qua trong nhà cũng không lãi được đồng nào, anh cả buôn bán thua lỗ, sắp dỡ cột nhà đi bán luôn rồi.

Anh hai biết chuyện mang tiền đến cho anh cả, bị vợ túm về vội, còn cãi nhau một trận, đòi sống đòi chết.

Cuối cùng Lục Tam Phong cũng hiểu vì sao khi về quê Giang Hiểu Nghi không cho anh nói là kiếm được tiền, đây là một cái hồ sau khong day, trong lòng anh rõ ràng rồi, mắng thì cứ mắng đi, cúi đầu không nói lời nào.

“Mẹ, con cũng không còn tiền, năm ngoái lúc con sắp chết đói đến nơi, trong nhà có ai quan tâm đâu.” Giang Hiểu Nghi nói.

“Mẹ nuôi chị bao nhiêu năm nay, cho chị ăn cho chị mặc, còn cho chị đi học, bây giờ chị lại nói chuyện với mẹ như thế.” Tống Tuyết Ly còn chưa lên tiếng, Giang Hiểu Hiên ngồi cạnh đã chua ngoa: “Trách mình thôi, bản thân không bán được giá tốt, chết đói là đáng đời, còn muốn ba mẹ phải cho chị tiền? Anh ta có biết xấu hổ không vậy?”

Lục Tam Phong chẳng bao giờ nghĩ rằng người thân ruột thịt có thể tệ đến nước này, anh ăn không nổi nữa, đặt bát đũa lên bàn, khiến tất cả mọi người đột nhiên quay sang nhìn.

Giang Hiểu Nghi vỗ vỗ chân anh, không ngừng nháy mắt ra hiệu, ba vợ bắt đầu có ý định làm thịt anh rồi, thái độ của gia đình này với Lục Tam Phong rất bất thường, dáng vẻ cứ như chuẩn bị đánh hội đồng.

Trong lòng Lục Tam Phong âm thầm chửi thề, lại ấm ức mà cầm bát lên.

“Bây giờ con cũng tạm ổn, Tam Phong thay đổi rồi, không bài bạc cá độ nữa, vào nhà máy làm, tích cóp kiếm sống, mẹ, ban đầu con không muốn mẹ đòi tiền sính lễ cũng có nổi khổ riêng, không có số tiền kia, con đã chết đói từ lâu rồi.” Giang Hiểu Nghi tủi thân.

“Tao không cần biết, có nhà nào gả còn gái đi mà một đồng cũng không lấy hả? Nói ra người ta cười cho cả năm, mày muốn sống hay chết cũng chẳng liên quan đến tao, sắp đến năm mới tạo cũng không muốn cãi nhau với mày, nếu mày biết hổ thẹn, thì gom tiền vào, đưa cho anh hai của mày bốn năm trăm ngàn đi.”

Bốn năm trăm ngàn.

Đối với gia đình bình thường, đây không phải con số nhỏ, đủ mua TV luôn rồi. Lục Tam Phong hiểu rồi, anh cả

của cô phải đền bù, cầm tiền ở nhà đi, anh hai về nhà lấy tiền lại phát hiện tiền không cánh mà bay, bà ấy muốn Giang Hiểu Nghi bù vào chỗ trống này.

“Ăn xong rồi thì đi rửa bát đi, tao vào phòng bên cạnh ngủ trưa với ba mày.” Tống Tuyết Ly vừa nói vừa xỏ giày đi mất.

Giang Hiểu Hiên buông bát nói: “Buổi sáng tôi phải vội lên vội xuống rồi, bây giờ đến lượt chị, còn anh nữa, đừng chỉ biết có ăn, múc nước rửa bát đi.”

“Sao cô dám nói chuyện với tôi như thế. . .”

“Đi thôi! Đi thôi!” Giang Hiểu Nghi khuyên.

“Chỉ có Giang Hiểu Nghi mới xem trọng loại người như này, hết ăn lại nằm, còn nghèo nữa chứ!” Giang Hiểu Hiên vừa nói vừa mở TV xem.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện