Tạ Thành Kiên nhìn thấy Giang Hiểu Nghi bị kéo ra ngoài, trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu, sao lại kết hôn rồi?
Nhưng nhìn vào hoàn cảnh gia đình cô, còn không phải là đang mưu kế với mình sao?
Ánh mắt Tạ Thành Kiên nhìn Giang Hiểu Hiên, nở một nụ cười xót xa, họ càng nịnh bợ bản thân mình, điều đó càng cho thấy họ rất ham tiền.
Không phải là tiền sao?
Chỉ cần mình vui vẻ, cùng lắm thì đập tiền cho họ đi vũ trường.
Giang Đông Việt uống một hơi cạn sạch, nhìn Tạ Thành Kiên cầm ly rượu trong tay nói: "Em rể, tôi cũng nói thẳng với cậu, người anh em à, năm ngoái tôi thật sự rất tệ, làm ăn kinh doanh cũng không khấm khá gì, năm nay cũng không biết nên làm gì, cậu có thể sắp xếp một chút không?"
"Tất cả đều là những vấn đề nhỏ. Nếu tôi trở thành em rể của anh, anh có thể đến chỗ của tôi, nếu tháng nào thu nhập thấp hơn một ngàn đô thì tôi sẽ bổ sung cho anh." Tạ Thành Kiên hào phóng nói.
Vừa nói lời này, hai mắt Giang Đông Việt sáng rực, những người khác trong phòng đều sửng sốt một chút, một ngàn đô một tháng?
“Tôi làm, ha ha!” Đôi tay hưng phấn của Giang Đông Việt có chút run lên, cầm lấy nửa ly rượu trắng uống một hớp.
Chị hai lo lắng đứng ở một bên, liên tục nhéo Giang Đông Cường.
"Em rể, tôi cũng coi trọng cậu. Tôi nghĩ đi theo cậu thì tuyệt đối sẽ không gặp xui xẻo nữa. Người anh em, tôi có thể nhìn ra tương lai của cậu sau này lên như diều gặp gió. Tôi cũng như anh cả của tôi, tôi cũng muốn kiếm tiền, bây giờ tôi cũng hơi nhàm chán."
Giang Đông Cường không đợi anh ta lên tiếng thì đã trực tiếp uống hết nửa chén rượu.
Tạ Thành Kiên xem màn biểu diễn của hai anh em này với vẻ mặt nghiền ngẫm, giống như xem hai con khỉ trong vườn thú biểu diễn liều mạng, muốn giành lấy sự ưu ái của người quản lý, rất là buồn cười.
Anh ta chậm rãi châm một điều thuốc, lúc này trong lòng cảm thấy một loại hưởng thụ giống như hoàng đế, ngay cả khi đi vũ trường tiêu xài phung phí thì anh ta cũng chưa từng cảm nhận được niềm vui khi chà đạp lên nhân phẩm của người khác.
Dù sao thì nhân phẩm của những người đó, không biết đã bị bao nhiêu người chà đạp lên rồi.
"Tôi vẫn nói như vậy. Tôi muốn trở thành em rể của mọi người, thành người trong nhà, chuyện gì cũng dễ nói, nhưng tôi cảm thấy Hiểu Hiện còn quá nhỏ, có chút không thích hợp." Tạ Thành Kiên nhẹ nhàng nhả khói rồi nói: "Nếu không thành người một nhà được thì cũng đừng trách tôi."
Mọi người trong nháy mắt hiểu ra, Giang Hiểu Hiên ngồi ở nơi đó sắc mặt không tốt lắm, cúi đầu, cảm thấy khá ủy khuất, đột nhiên có một bàn tay chạm vào mắt cá chân của cô ta, Giang Hiểu Hiên nhìn lên, phát hiện đó là Tạ Thành Kiên, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng rút chân về.
“Đừng vội, còn hai năm nữa.” Tạ Thành Kiên nhỏ giọng nói thầm.
"Bố, bố ở lại một chút, con muốn đi gặp em gái." Giang Đông Việt đứng dậy đi ra ngoài, chị dâu cả cũng theo sau.
Trong một căn phòng khác, Giang Hiểu Nghi ngồi trên ghế với sắc mặt khó coi, Tống Tuyết Ly nhìn cô mắng: "Cô lớn như vậy rồi mà còn không hiểu chuyện này sao? Bây giờ cậu ta không có ở đây, đến lúc đó cứ bảo nó cút xéo đi, hơn nữa hai người cũng chưa lãnh giấy chứng nhận mà, ai biết được?"
“Đúng vậy, cái tên Lục Tam Phong kia, lẽ ra nên rời xa cậu ta từ lâu rồi.” Chị dâu cả từ bên cạnh nói: “Tôi cũng vì lợi ích của cô thôi. Hơn nữa, người ta có tiền. Như lúc nãy người ta có nói đó, chỉ cần mọi việc thành công thì sẽ sắp xếp công việc cho anh cả anh hai của cô, thu nhập mỗi tháng không ít hơn một ngàn đô đó."
“Bao nhiêu?” Tống Tuyết Ly trợn to mắt, không dám tin mà hỏi lại.
"Một ngàn đô!"
"Sao con lại dốt nát như vậy? Loại cơ hội này ngàn năm có một đấy. Người có trình độ này cả đời của chúng ta cũng không gặp được một lần nữa đâu. Người ta không thích Hiểu Hiên, mà thích con, con nên vui mừng mới phải chứ?"
"Đúng vậy, thà rằng cô và Lục Tam Phong chịu thiệt một tí nhưng chủ yếu là cả nhà chúng ta đều tốt lên."
"Tôi nói cho cô biết, công việc của tôi không còn nữa. Năm sau, gia đình bốn người của tôi có thể không còn gì ăn, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm cô, mỗi tháng cô cho tôi một ngàn đô đó, biết chưa?"
"Anh cũng vậy, đừng trách anh hai nói khó nghe, em không lấy chồng thử xem."
Trái tim của Giang Hiểu Nghi chưa bao giờ lạnh như vậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bọn họ đều là nghĩ đến lợi ích của chính mình mà sẵn sàng quát mång cô.
Cô như một con cừu non đợi bị giết thịt, không ai nghĩ đến cô, mấy năm nay họ đều nhìn chằm chằm vào số sính lễ của cô, bây giờ lại ép cô tái giá.
Nếu mình tái giá, chỉ sợ là sẽ thành một trò đùa mất thôi.
Giang Đông Việt xoay người quay trở lại nhà chính, nói với Tạ Thành Kiên: "Em rể, Hiểu Nghi này da mặt rất mỏng, cậu đừng để bụng. Mặc dù em gái tôi học cao nhưng kiến thức đời sống chưa mở mang lắm, có lẽ vẫn còn ngượng ngùng, vừa rồi mẹ tôi cũng có nói, bà ấy cũng thích cậu."
“Thật sao? Ha ha ha ha!” Tạ Thành Kiên nở nụ cười, anh ta không muốn biết chuyện bên trong xoắn quýt như thế nào, anh ta chỉ muốn biết sự việc đã thành hay chưa thôi.
"Nào, anh cả."
"Công việc của tôi?"
"Đừng lo lắng, đừng lo lắng, em rể tôi đây sẽ không bạc đãi anh đâu, nhất định sẽ không ít hơn một ngàn đô."
Khoảng hai giờ chiều, Lục Tam Phong rốt cuộc