Vương Lan phản ứng lại, trầm giọng nói với Triệu Bân Hoàn: “Có phải anh nhận lầm người không? Cậu ta chỉ là một kẻ vô dụng, quanh năm suốt tháng sống bám váy vợ.
“Câm miệng, chuyện của giới thương nghiệp, em hiểu cái gì chứ?” Triệu Binh Hoàn thấy thức ăn đã dọn lên đủ, liền nói: “Mọi người động đũa đi, tổng giám đốc Lục, cứ tự nhiên!”
Hai người phụ nữ Lý Nguyệt Kiều và Hạ Trâm lúc đầu còn tươi cười giờ đây im bặt và liên tục nháy mắt với chồng của họ, sếp Trịnh và ông chủ Tôn cũng liên tục kính rượu mời Triệu Binh Hoàn.
Nói chuyện một hồi, chuyển chủ đề về ngành công nghiệp thủy tinh, trong mắt Triệu Binh Hoàn, Lục Tam Phong là người có chỗ đứng ở Cảng Đảo, có tầm hiểu biết sâu rộng, đã thấy qua cảnh đời.
Xin lời khuyên về phương hướng phát triển của ngành thủy tinh trong nước, Lục Tam Phong thực sự rất hiểu biết về thủy tinh, kiếp trước anh đã đến nhà máy sản xuất thủy tinh lớn nhất trong nước, nhà máy thủy tinh Phúc Dao để khảo sát.
Lục Tam Phong nói về cơ cấu ngành thủy tinh, nhu cầu thị trường trong nước, công nghệ sản xuất, phương thức cung ứng và hướng phát triển của các công ty thủy tinh quốc tế.
Chưa nói đến mấy người ngoài ngành như sếp Trịnh, ông chủ Tôn, trưởng phòng Ngưu, cho dù là Triệu Binh Hoàn nghe xong cũng có chút sững sờ, quả thật rất cừ, kiến thức rộng như thế, lại có hiểu biết với ngành nghề, khiến anh ta cảm thấy tim run lên từng đợt.
Một vài phụ nữ không biết họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy người đàn ông của mình ngay cả câu nói cũng không xen vào được, thậm chí còn nghe không hiểu, trong lòng cảm thấy lo lắng, ngược lại, anh mắt sếp Triệu nhìn Lục Tam Phong càng thêm kính trọng.
“Tổng giám đốc Lục, cậu đúng là thiên tài, hay là cậu đến chỗ tôi làm cố vấn, thấy thế nào?” Triệu Binh Hoàn rục rình Lục Tam Phong, nếu có thể lôi kéo được một nhân tài như vậy về phía mình, chắc chắn có thể tự mình một bước lên mây.
“Cái này thì không cần, tôi còn chuyện khác phải làm.” Lục Tam Phong mỉm cười không nói gì.
“Tôi kính cậu một ly!”
Hai người cùng nhau cụng lỵ, Triệu Binh Hoàn còn hạ lỵ của mình xuống thấp một chút, bữa cơm này biến thành buổi thọ giáo đơn phương của sếp Triệu và Lục Tam Phong.
Chủ đề quá cao siêu khiến người khác không thể nào hiểu được.
Bữa ăn kết thúc vào lúc ba giờ chiều, Lục Tam Phong bế Như Lan đi xuống lầu, Giang Hiểu Nghi đi theo phía sau, nhìn bóng lưng dày rộng của người đàn ông, trong lòng như có cảm xúc lẫn lộn.
“Thay đổi quá nhiều!”
Trong đầu Giang Hiểu Nghi thậm chí còn có một suy nghĩ, có phải đã có một Lục Tam Phong giống y như đúc đến thay thế cho Lục Tam Phong ban đầu không, nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện liền lập tức tiêu tan.
“Từ đâu anh biết được những thứ này?” Giang Hiểu Nghi hỏi.
Lục Tam Phong giả vờ tỏ vẻ thần bí nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Tôi lừa ông ta thôi, nhưng thứ đó đều xem trong truyện, không thể nói nhiều, nói nhiều sẽ lộ.”
“Hả?” Giang Hiểu Nghi vội vàng nói: “Vậy thì đi nhanh thôi, không thì lát nữa người ta đuổi tới đấy.”
Đi xe máy về nhà, Như Lan hô lên đầy phấn khích, đây chắc chắn là ngày hạnh phúc nhất từ trước đến nay của cô bé: “Ba ơi, sau này có thể ngày nào cũng được ăn cơm ở đó không?”.
“Con bé này, biết bàn đó bao nhiêu tiền không? Hơn ba chục ngàn đấy, người bình thường phải tốn tiền lương mất tháng mới có thể ăn được!”
“Không sao đâu, tôi sẽ cố gắng để cho Như Lan ngày nào cũng được ăn một bữa thịnh soạn.” Lục Tam Phong quay sang nhìn Giang Hiểu Nghi mỉm cười nói: “Ngày tháng sau này sẽ ngày càng tốt hơn, em từ chối việc ở nhà hàng rồi chứ?”
“Từ chối làm gì, học nửa ngày, tận mấy ngàn lận!” Giang Hiểu Nghi liếc anh một cái nói: “Nói làm như anh kiếm được nhiều tiền lắm vậy.”
Lục Tam Phong đậu xe máy ở dưới lầu, đưa tay sờ túi, móc ra chín mươi ngàn, đưa cho Giang Hiểu Nghi: “Nghỉ đi, đừng hành khổ mình nữa!”
“Ở đâu nhiều tiền như vậy?” Giang Hiểu Nghi nhìn tiền, sửng sốt một phen.
“Kiếm được đó, sau này sẽ càng nhiều hơn, tin tôi!”
Giang Hiểu Nghi vội cầm lấy tiền, không có gì hạnh phúc hơn giờ phút này, sau bốn năm kết hôn lần đầu tiên người đàn ông này kiếm được tiền cho gia đình, cảm giác hạnh phúc cuồn cuộn trong tim, khiến hai khỏe mắt cô ửng đỏ.
“Sao lại khóc?”
“Hạnh phúc đấy, không cho khóc à!”
“Ồ, nếu đột