Trong phòng vang lên một tràng cười hả hệ, đối với họ, lời nói của Lục Tam Phong chẳng khác gì một trò đùa, trong mắt Nhậm Thiên Bác, sở dĩ Lục Tam Phong có thể kiếm được tiền là vì anh nhìn thấy được thị trường nông thôn.
Nếu ông ta nhìn thấy nó trước, thì đâu đến lượt anh, bây giờ kiếm được mấy đồng tiền mà muốn xử doanh nghiệp lớn của ông ta, đúng là nực cười.
Hàn Dương vốn tưởng rằng Lục Tam Phong sẽ lấy tiền để mở rộng sản xuất đồ hộp, tuy rằng cạnh tranh gay gắt với Vạn Nguyên nhưng anh vẫn kiếm được một ít tiền, không ngờ Lục Tam Phong lại đi vào lĩnh vực đồ ăn vặt cho trẻ em, đấu chọi một trận với Nhậm Thiên Bác, đây chẳng phải là đi tìm chết sao?
Trên người người ta toàn đồ hiệu trên chục triệu!
“Sếp Lục, anh muốn kinh doanh đồ ăn vặt trẻ em?” Hàn Dương đuổi theo nói: “Tôi nghĩ hay là chúng ta vẫn làm đồ hộp đi, ít ra cũng thành thục với nó hơn, đầu tư nhiều tiền như thế vào nó, lỡ như lỗ vốn thì toi, hơn nữa, cạnh tranh với nhà máy thực phẩm Vạn Nguyên, thật sự…
Lục Tam Phong dừng lại mỉm cười nhìn anh ta: “Cậu sợ sao?”
“Từ phương diện thực tế mà nói, chúng ta không thể so với những người khác. Hàn Dương nghĩ nát óc cũng không hiểu, anh lấy tự tin ở đâu ra, thị trường bị người khác chiếm, ngay cả khi đó là cuộc chiến về giá, người ta cũng có thể dùng tiền để đạp đổ những người này.
Đầu To đứng ở một bên nghe gật đầu lia lịa, cảm thấy Hàn Dương nói rất có lý, điều kiện đặt ngay trước mắt, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, xác suất thành công là rất thấp. Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one
Lục Tam Phong nghiêm túc nhìn hai người, mỉm cười nói: “Theo như lời các người nói, một doanh nghiệp chỉ cần chiếm được thị trường, ổn định chất lượng sản xuất thì có thể yên tâm vô lo rồi sao?”
“Loại người như Nhậm Thiên Bác cũng xứng làm ông chủ của một doanh nghiệp sao?” Trên mặt Lục Tam Phong lộ vẻ khinh thường, lắc đầu nói: “Người như ông ta chính là sản vật của thời đại, là thời đại tạo ra ông ta, những người khác trong tay không có tiền để khởi nghiệp, thị trường bỏ trống rất nhiều, tỷ lệ thành công càng lớn.”
“Trong mắt tôi, ông ta yếu đuối giống như một con hổ giấy vậy.”
“Nhưng… nhưng nhà máy đồ hộp của anh đã bị người ta làm cho đóng cửa rồi!” Đầu To thẳng thừng nói.
Hàn Dương khẽ kéo anh ta ra, nói nhỏ: “Ông chủ Lục chém gió đấy, cậu đừng nói nữa!”
Lục Tam Phong cảm nhận được bọn họ không mấy tin tưởng anh, ở cái thời đại đi ra ngoài đều phải nghe ngóng thăm dò người khác này, có rất nhiều thứ đều bị ràng buộc.
“Tin tôi đi, hạ ông ta không cần quá dễ. Lục Tam Phong xua tay nói: “Đi xem nhà máy đường đó thử.
Nhà máy đường vốn là doanh nghiệp nhà nước, sau này là đợt hoạt động hỗn hợp đầu tiên, chuyện năm đó, dự là những người có liên quan cũng khó mà nói rõ được, có bao nhiêu cổ phần, bao nhiêu người tham gia vào trong đó.
Đã xuống cấp mấy năm, chỉ còn lại một khu nhà xưởng, sân mọc đầy cỏ trông khá hoang tàn, đây thuộc quản lý của cơ quan quản lý tài sản nhà nước của thành phố, Hàn Dương tình cờ quen biết với một vị trưởng phòng, chính là người phụ trách nơi này.
“Các người ai muốn thuê?” Một người đàn ông tầm năm sáu mươi tuổi nhìn ba người dò xét, vừa nói vừa bước xuống cái xe đạp cũ kỹ.
“Là tôi! Ông vất vả rồi.” Lục Tam Phong vội nhét thuốc lá mua vào trong túi, để tiếp xúc làm việc vui vẻ với mấy người này phải tốn một chút tiền, dù sao cũng là chuyện nhỏ.
“Khách sáo rồi, chỗ này tám chín trăm mét vuông, vốn là một nhà máy đường, nhưng bị đóng cửa, nhà kho, nhà máy, văn phòng, tài chính, căng tin gì đó đều có đủ cả.” Trưởng phòng Lương vừa nói, vừa mở cái Ổ khóa đã bị rỉ sét ra: “Vào trong xem thử đi.”
Đã bỏ hoang hai năm, cỏ mọc cao bằng đầu người, Lục Tam Phong đi xung quanh xem một vòng, cũng không tệ, những thứ trong phòng làm việc vẫn chưa dọn đi, chiếc số pha năm đó, bàn làm việc, ghế, đều vẫn còn nguyên vẹn, trong nhà kho còn phát hiện ra một đống cải ngọt đã bị héo úa.
“Trưởng phòng Lương, đây là cho thuê theo năm? Hay là?”
“Cậu đừng hỏi tôi, tôi là người phụ trách nơi này, chắc chắn phải cho thuê theo năm rồi, nơi này lớn như vậy cho thuê theo tháng thì thiệt thòi quá.” Trưởng phòng Lương quăng cho anh một