Cao Chí Dũng trở lại văn phòng, đặt túi từ trên tay lên bàn, nói: “Đột nhiên, tôi cảm giác được lừa bịp là một công việc rất tốt, những người trong thị trấn đó rất dễ bị lừa, không cần loại cấp bậc như anh ra tay, chỉ mình tôi cũng có thể giải quyết.”
“Nói thế nào chứ?”
“Điều có có nghĩa là anh có năng lực nha!” Cao Chí Dũng lấy một xấp hợp đồng ra, sau đó lại móc một đống tiền.
“Bao nhiêu tiền vậy?”
“Một trăm hai mươi triệu, ngày mại đám người kia còn muốn tới tham quan nhà máy, anh cũng đừng lo lắng!” Cao Chí Dũng vừa nói chuyện, vừa tách đồng tiền và hợp đồng ra.
“Bình thường, một trăm hai mươi triệu có hơi ít đó!”
“Ngày đầu tiên đi ra ngoài, thế này là không ít đâu, chỉ cần dựa vào mấy bức ảnh chụp và mở miệng nói, có thể lừa được một trăm hai mươi triệu thì không ít chút nào.” Sau khi nói xong, Cao Chí Dũng cũng cảm nhận được sống cùng anh một thời gian dài, kiểu gì lại biến thành dạng người như bây giờ, mở miệng ngậm miệng đều lừa bịp.
“Gần đây, bên Vạn Nguyên sẽ trả lại một ít lợi nhuận bán lẻ trên thị trường, chúng ta phải thu hút vốn càng sớm càng tốt, và thành thật làm việc chăm chỉ.” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
“Tại sao phải làm thế?” Cao Chí Dũng thắc mắc hỏi: “Vào thời điểm này, anh ta dừng tay lại? Anh lại lừa người ta rồi à?”
“Cái gì mà lừa gạt chứ? Nói khó nghe thế, đây được gọi là chiến lược đột ngột, anh không hiểu sao?” Lục Tam Phong tức giận nói: “Đã bảo không được nói thì đừng nói chuyện.”
“Được được được, số tiền này anh để ở chỗ nào?”
Tiếng gõ cửa vang lên, lúc Lục Tam Phong tiến vào có khóa trái cửa, Đầu To đứng ở ngoài cửa, tiếng vang vọng: “Anh Phong, mau mở cửa đi.”
Cao Chí Dũng đang định mở cửa thì bị Lục Tam Phong kéo lại, vội vàng nói: “Không tiện lắm, cậu hết giờ làm rồi mà! Tìm tôi có việc gì đấy?”
“Tôi thấy tổng giám đốc Cao đi vào, hai người làm gì ở bên trong vậy? Không tiện cái gì?” Giọng nói của Đầu To tràn đầy tò mò.
“Không làm gì cả, chỉ là không tiện thôi! Ai nha, bất tiện lắm, cậu hiểu không? Cậu đi về sớm đi!” Lục Tam Phong giục anh ta đi càng sớm càng tốt.
Đầu To gãi đầu một cái, không nghĩ tới hai người đàn ông vào phòng còn khóa cửa lại, còn bảo đang bất tiện nên không cho mình vào, thì đang làm gì đây?
Loại chuyện này đã chạm vào điểm mù kiến thức của anh ta.
“Sao không để cho anh ta tiến vào vậy?”
“Anh bị ngốc à? Chỉ cần một ngày chưa viết chuyện này lên, thì cũng chỉ có anh biết, tôi biết và trời biết đất biết, anh hiểu không?” Lục Tam Phong hạ giọng nói: “Số tiền này không thể ghi vào sổ sách, chỉ cần liệt kê vào sổ tài khoản của tôi, anh thấy bao lâu nữa thì mới được ba tỷ?”
“Một khi chuyện này tạo thành hiệu ứng thấm hút, thì sẽ rất nhanh thôi, thậm chí người đến tìm tiền của chúng ta, có thể là hai hoặc ba ngày! Chủ yếu hoàn thành tốt công việc trong ngày mai.”
Lục Tam Phong gật đầu nói: “Trước khi tan làm, tôi sẽ để tiền vào trong két sắt!”
Hai người lẩm bẩm hồi lâu, khi Lục Tam Phong tan làm, nói với nhân viên quét dọn vệ sinh rằng, bắt đầu từ ngày mai, không cần quét dọn phòng làm việc của anh. Sáu giờ ba mươi phút, bầu trời đã nhá nhem tối, trong không khí tràn đầy hơi sương, Lục Tam Phong vừa chạy xe máy vừa run lên bần bật vì lạnh, vừa nghĩ đến bản thân vào mùa đông nhất định phải mua một chiếc xe ô tô, chứ không thì khác gì đối xử tàn nhẫn với bản thân.
Mở cửa ra, anh hít vào một hơi lạnh, vừa cởi giày vừa nói: “Anh đã về rồi đây!”
“Mau ăn cơm đi, em chờ anh.”
Lục Tam Phong cởi xong giày mới phát hiện đèn trong nhà vàng vọt tối tăm, Như Lan ngồi trên ghế sô pha ngậm ngón tay, đôi mắt to tròn đầy tủi thân, trên mặt vẫn còn giọt nước mắt đọng lại, nhìn đồ ăn trên bàn thì tất cả các món đều là rau dưa, không có một món thức ăn mặn nào.
“Sao vậy? Sao đổi đèn huỳnh quang sang đèn sợi đốt rồi? Sao thế này, đứa nhỏ khóc rồi?” Đầu Lục Tam Phong đầy dấu hỏi chấm.
“Ba ba, mẹ xấu, mẹ xấu!” Như Lan vừa khóc vừa nói, nhanh chóng nhào vào trong lòng Lục Tam Phong, tiếng khóc đầy uất ức, khóc tu tu: “Đổi mẹ khác cho con được không? Mẹ đánh con.”
“Sao em đánh con làm gì?”
“Càng chiều thì càng hư, có đầy tật xấu, cứ muốn xem tivi rồi xem phim hoạt hình, không cho xem thì nằm lăn ra đất ăn vạ, em đánh nhẹ con mấy cái.” Giang Hiểu Nghi vừa nói chuyện, vừa bưng mấy cái bánh bao hấp.
“Có TV, vì sao không cho con bé xem? Còn có những thứ này, chuyện gì đây? Anh còn tưởng mình vào nhầm nhà.”
“Có thể tiết kiệm tí nào thì hay tí đấy! Dạo này vật giả leo thang, tiền điện rất đắt, trong khoảng thời gian này chúng ta nên sống tiết kiệm. Giang Hiểu Nghi lo lắng ngồi xuống,