Cao Chí Dũng cũng chỉ chạy bên thị trường, thường xuyên tới tới lui lui các loại tiệc rượu, không giống như Lục Tam Phong, bọn họ trước khi có hợp tác thì sẽ thường liên hệ, dù cho cũng trong dùng một chuyến này, cũng sẽ tiếp tục liên lạc.
Lục Tam Phong khác biệt ở chỗ, anh ta mà để mắt tới một người, thì sẽ ép đến khi nào cạn kiệt lợi ích của người đó, mới bỏ đi không thèm nữa.
Đối với kiểu ông chủ như vậy, nếu nói trong lòng Cao Chí Dũng không sợ là giả, anh ta có đôi khi đặc biệt sợ, có một ngày mình trở nên vô dụng trong mắt Lục Tam Phong.
“Ngày mai tôi sẽ tới sớm một chút, trước tiên dỡ hàng ở trong kho hàng, mấy ngày nay hiệu suất sản xuất cũng thường thường, tôi tìm Hàn Dương bàn chuyện xem, mấy người chỉ biết kiếm ăn qua ngày kia thì để cút hết đi, khi nào bận không xoay sở nổi nữa thì mới tìm người thêm.” Đầu thuốc lá của Lục Tam Phong bay theo gió, nhìn Cao Chí Dũng mà nói: “Chúng ta chỉ có thời gian là một tháng, những chuyện trên thị trường, cậu để ý nhiều một chút.” “Yên tâm đi!”
“Đi thôi, tôi chạy xe chậm một chút, trời hơi lạnh rồi!” Lục Tam Phong cưỡi trên xe gắn máy, đạp chân ga phóng về phía nhà máy.
Hôm sau trời vừa sáng, sắc trời mới vừa hửng lên, Lục Tam Phong đã rón rén dậy mặc quần áo tử tế, sợ quấy rầy tới giấc ngủ của Giang Hiểu Nghi.
Sau khi đến nhà máy, một chiếc xe hàng lớn đã đứng ở cổng, cánh cổng cũng đã mở ra, Cao Chí Dũng phất tay với người lái xe, Lục Tam Phong cưỡi xe gắn máy theo sát ở phía sau, nói: “Đến cũng rất sớm đấy nhỉ.”
“Cả đêm không ngủ ngon được, hiện tại đang là thời điểm then chốt, tôi đã nghĩ, lỡ như không vượt qua được Vạn Nguyên chúng ta phải làm sao bây giờ?” Cao Chí Dũng có chút rầu rĩ, xoa xoa đôi bàn tay lạnh tê tái, nói: “Cũng không thể bán Đầu To đi được?”
“Cũng chỉ là một tên Nhậm Thiên Bác mà thôi.” Lục Tam Phong đạp chân ga, tiến vào nhà máy, không nói thêm lời nào nữa.
Sau khi ký hóa đơn, trước kia mỗi ngày hai ngàn khối nguyên vật liệu, hôm nay khoảng chừng năm mươi ngàn khối, những nguyên vật liệu gia công thành sản phẩm này, đủ để cung cấp cho ba thành phố lân cận trong một ngày.
Nửa giờ sau, công nhân tới làm, nhìn thấy một cái xe nguyên vật liệu to lớn như thế, không ngừng nói nhỏ với nhau, Hàn Dương cũng muốn ngơ luôn, mấy ngày nay tinh thần của anh ta cùng Đầu To rất sa sút, cảm thấy nhà máy không xong rồi, trong khoảng thời gian này chẳng qua chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi, mà theo Đầu To nói, trên sổ sách chỉ còn có mấy đồng mà thôi.
Tiền nhập hàng mỗi ngày đều do chính Lục Tam Phong bỏ tiền túi ra, thế nhưng sao hôm nay bỗng nhiên nhập vào nhiều hàng như vậy?
“Trước tiên dỡ hàng xuống đi đã!” Lục Tam Phong hồ lên với đám người.
“Xưởng trưởng, chúng ta nhập hàng này từ đầu ra vậy?” Hàn Dương chạy đến bên cạnh hỏi Lục Tam Phong.
“Hàn Dương à, vốn dĩ cũng không có tiền nữa, đêm qua nằm mơ thấy thần tài, còn là một nữ thần tài nữa kia, muốn dáng người có dáng người, trước sau lồi lõm, còn ăn mặc vô cùng gợi cảm, cô ấy coi trọng tôi, chỉ cần tôi theo cô ấy, cô ấy liền cho tôi tiền của, thế cho nên, hôm nay chúng ta có tiền rồi.” Lục Tam Phong nói xong còn nhíu nhíu lông mày.
Những dấu chấm hỏi chất đầy trong đầu Hàn Dương, sau khi nghe xong sau khi nghe xong trong miệng còn thốt ra một câu: “Anh chém gió với tôi vậy hả?”
“ít nói nhảm thôi, nhanh lại bảo mọi người dỡ hàng đi.” Lục Tam Phong nói chuyện đến đó, lại nhìn thấy tổng giám đốc Tả đã đến, mới cất bước đi tới.
“Ông chủ Lục tới sớm quá nhỉ, kho hàng nhà tôi lúc này đã bị cậu vét cho gần rỗng luôn rồi, nếu mỗi ngày đều lấy một xe lớn như vậy, bên Vạn Nguyên chắc sẽ cạn lương thực mất.”
“Sản nghiệp của ông lớn như thế, chỉ chút hàng này mà không cấp nổi sao, ông đùa tôi rồi.” Lục Tam Phong mở miệng nói: “Vào nhà vào nhà, tôi tính tiền cho ông” Tiến vào văn phòng, tổng giám đốc Tả nhìn thấy trên bàn làm việc bày một đống tiền lớn, thì cũng hốt hoảng, kinh ngạc nói: “Làm sao lại thả tiền trên mặt bàn vậy? Cho dù két sắt có chứa không nổi thì cũng phải tìm ngăn tủ mà bỏ vào chứ!”
“Hai ngăn tủ trong bàn làm việc đều đã chất đầy, hôm qua đã thiếu mười lăm triệu, hôm nay còn nhập hàng thêm mười lăm triệu nữa đúng không!” Lục Tam Phong lấy từ trong đống tiền ra hai cục lớn, đưa ra, nói: “Vừa tròn ba mươi triệu, ông có muốn đếm thử xem không?”
Tổng tài sản của tổng giám đốc Tả còn nhiều hơn con số này nhiều lắm, thế nhưng là nhìn thấy tình hình ngang tàng như thế trước mắt, vẫn là bị khiếp sợ hết sức, Lục Tam Phong tựa như một nhà giàu mới nổi vậy, ngồi ở trên bàn làm việc, bên cạnh chất đống tiền mặt mấy tỷ vậy.
“Sếp Lục, nói thật với anh, tôi ghen tị đến độ mắt của tôi đã đỏ lên rồi.” Hai mắt Tả Hướng Quân cứ nhìn chằm chằm đống tiền kia, cảm thán nói: “Quả nhiên, những chuyện kiếm lợi nhiều nhất, đều nằm trong luật cả rồi, tôi đi trước đây, nếu không tôi sợ mình sẽ không nhịn được cướp của cậu mất.”
Lục Tam Phong nở nụ cười, tiễn Tả Hướng Quân ra ngoài.
Sau khi ăn xong bữa sáng ở căn tin, hôm nay hạ nhiệt độ, cho nên còn lạnh hơn một chút so với hôm qua, cũng đã sắp xuống tới không độ rồi, trong ký túc xá của Cao Chí Dũng đã đốt lò sưởi lên, Lục Tam Phong đang ăn cơm nói ra: “Cơm nước xong xuôi đến ký túc xá của sếp Cao triển khai cuộc họp.”
Đầu To nhìn Lục Tam Phong một chút, nói ra: “Anh Phong, em cảm thấy gần đây anh giấu giếm em rất nhiều chuyện.”
“Sau này sẽ giải thích cho cậu, yên tâm đi!”
Không khí trong ký túc xá ấm áp như ngày xuân, sau khi bỏ thêm chút than vào trong lò, Lục Tam Phong ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn hết mọi người xung quanh, nói: