Sáng hôm sau, Lục Tam Phong lái xe đến nhà máy, quy mô diện tích bên trong xưởng thực phẩm Trung Nam không hề nhỏ, có bốn trăm nhân viên, chiếm diện tích khoảng hai trăm chín mươi mét vuông, trước mắt khu xưởng khai phát được một trăm bảy mươi mét vuông, khả năng phát triển trong tương lai khá lớn.
Vì Tiền Trọng Nam đã mất đi quyền điều khiển nhà máy, Tổng giám đốc, chủ nhiệm sản xuất và một vài nhân vật quan trọng đã từ chức, nhưng nhà máy vẫn đang hoạt động.
Trên cổng treo dải lụa ngang, trên đó viết chào mừng Tổng giám đốc Lục đã đến thị sát chỉ đạo công việc.
Lục Tam Phong đỗ xe, đi tới trước cửa phòng bảo vệ nói: “Mở cửa ra.”
“Người ngoài không được phép đi vào.”
“Chính các cậu đã viết là chào mừng tôi mà, bây giờ gọi quản lý ra đây.” Lục Tam Phong chỉ ngón tay vào dải lụa.
Mười mấy phút sau, một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi chạy ra, phía sau có vài ba người theo, khi thấy Lục Tam Phong thì vội vàng tiến lên, nói: “Chào Tổng giám đốc Lục, chúng tôi biết cậu sắp tới nên đã sớm chuẩn bị, không ngờ sáng nay cậu đã tới rồi.”
“Ông là quản lý tại nhiệm à?” Lục Tam Phong đánh giá ông ta.
“Trước kia tôi là phó quản lý, chủ yếu là quản lý khu vực nhân viên, Tổng giám đốc trước đó là quản lý thị trường, tôi tên Lý Bình, giới thiệu với Tổng giám đốc Lục, đây là nhân viên tài vụ Đinh, đây là trưởng ban Ngưu chịu trách nhiệm sản xuất, đây là Võ ‘Tiểu Long phụ trách mua sắm.”
Nhóm người kia nhao nhao giới thiệu, hoặc là gần đây mới được bầu lên, hoặc là trước đó làm phó, Lục Tam Phong nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng yên tâm hơn hẳn, nếu Tiền Trọng Nam sắp xếp mấy kẻ không thích hợp cho anh thì rất ảnh hưởng tới sản xuất.
“Dẫn tôi đi xem thử đi!”
Bây giờ đã sắp tới cuối năm, vả lại Tiền Trọng Nam gặp chuyện lớn như vậy khiến người ta phải bàng hoàng, thị trường cũng nao núng, trên cơ bản đã vào trạng thái bán đình công.
Nhà kho, tài vụ đều hoạt động bình thường, Lục Tam Phong ngồi trong phòng làm việc, nhìn tranh vẽ người đẹp như ẩn như hiện trên tường, trông rất hấp dẫn, Lục Tam Phong xụ mặt, nói: “Vứt hết mấy cái thứ này đi, trông tục quá, vả lại các ông cũng đừng lo, cứ như mọi năm mà làm, tôi mua cái nhà máy này, chủ yếu là để làm nơi sản xuất thực phẩm, không cần lo lắng về thị trường.”
“Ông chủ lớn như Tổng giám đốc Lục thì chắc chắn nói được làm được.”
“Đúng vậy, trông Tổng giám đốc Lục là biết thiếu niên đã thành anh hùng rồi, không phải nhân vật bình thường.”
“Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa. Năm nay tôi sẽ sửa tên cái nhà máy này, các người làm lại cái bảng hiệu đi, đổi thành Công ty đồ hộp Phong Giai đi.”
“Lát nữa tôi sẽ đi làm ngay.”
Trưa nay khi ăn cơm ở nhà ăn, lúc Lục Tam Phong nghỉ ngơi, Bạch Ngọc Phương đến gõ cửa.
“Ngủ à?” Bạch Ngọc Phương đẩy cửa ra, tự nhiên ngồi xuống.
Lục Tam Phong ngồi dậy nhìn cô ta: “Sao lại tới ngay giữa trưa vậy? Đã mang giấy tờ đến hết chưa?”
Bạch Ngọc Phương nhìn anh chằm chăm, mang theo vẻ mong đợi cuối cùng hỏi: “Cậu không suy nghĩ thêm chút nữa ư? Cậu không chịu lỗ, hơn nữa còn có thể kiếm lời, hay là do tôi vừa già vừa xấu, cho nên cậu đã chán ghét tôi.”
Lục Tam Phong vội giơ tay lên, ngăn cô ta nói tiếp, lên tiếng nói: “Tôi là người làm ăn, bàn chuyện hợp đồng thông qua việc tình cảm là chuyện kiêng kỵ nhất, để tôi đi làm hợp đồng cho, chị định lấy giá bao nhiêu?”
“Ba trăm sáu mươi triệu đồng!” Bạch Ngọc Phương lạnh lùng nói.
“Được, giao kèo thành công!” Lục Tam Phong nói xong thì đi ra ngoài.
Đến Cục công thương thay tên người nắm giữ cổ phần, Lục Tam Phong chính thức trở thành người sở hữu hợp pháp Nhà máy thực phẩm Trung Nam, đồng thời nắm giữ một trăm phần trăm cổ phần, buổi chiều đổi tên từ thực phẩm Trung Nam thành thực phẩm Phong Giai.
Lúc chạng vạng tối quay trở về khách sạn, Lục Tam Phong ngồi trong phòng nhìn ra bầu trời bên ngoài, trong lòng trống rỗng, chuyện nên làm cũng đã làm xong rồi, nên quay về thôi.
Cầm lấy điện thoại trong phòng gọi về nhà.
“Alo, ai đấy?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Giang Hiểu Nghi.
“Là tôi đây, tôi đã làm xong chuyện bên này rồi, ngày mai sẽ về.”
“Xong cả rồi à? Lâu vậy rồi mà cũng không thèm gọi điện thoại về cho gia đình. Mấy hôm trước Tổng giám đốc Cao nói với em là anh gọi điện thoại cho bọn họ!” Giang Hiểu Nghi ấm ức nói.
“Có phải ba đấy không?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói khác.
“Chừng nào em mới sửa được tật xấu cứ kích động là lại khóc đây?” Lục Tam Phong cầm điện thoại câm nín, nói: “Như Lan, con có đó không?”
Như