Đặt máy ở nhà của Chu Kiến Quốc, chú Lưu cũng yên tâm, chỉ cần cho Lục Tam Phong dùng một chút, liền đổi được một ân tình, mua bán rất có lời.
Chú Lưu liền khách sáo nói với Lục Tam Phong: “Nếu là bạn của Chu Kiến Quốc, thì tôi nể mặt, coi như cũng kết bạn mới.”
Trong lòng Lục Tam Phong cực kỳ kích động, chuyện máy móc giải quyết xong rồi, có điều trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, gật đầu nói: “Vậy cảm ơn chú Lưu, sau có chỗ nào cần dùng, cứ nói, hôm nay có thể kéo máy qua chứ?”
Chu Kiến Quốc có công lớn như vậy, người ta đều nhớ kỹ, Tôn Long Bân lại không mò được gì, sợ bị quên mất, vội vàng nói: “Anh Phong, em tìm xe, thuê mấy người kéo qua cho anh.”
Lục Tam Phong vỗ vai Tôn Long Bản, khen một câu anh em tốt, khiến nụ cười của Tôn Long Bẫn nở rộ trên mặt.
“Mọi người vào trong nhà ngồi, uống miếng nước. Đi thôi.” Chú Lưu khách sáo nói.
Đám người đi vào trong, chú Lưu lớn tuổi, trải đời nhiều, mặc dù nói chuyện phiếm nhưng vẫn nói bóng gió tìm hiểu chuyện của Lục Tam Phong.
Nếu là người bình thường, tuyệt đối sẽ bị ông ta quay vòng, Lục Tam Phong lại linh hoạt né được, nếu đối phương có ép hỏi thì giả vờ thần bí, lạnh mặt nói cho ông ta biết, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều, đó là vì tốt cho ông ta.
Giữa trưa ở lại nhà chú Lưu ăn bữa cơm, trên bàn uống chút rượu, chú Lưu cho rằng mình là một tay giang hồ lão làng, đối phó với tên nhóc đầu còn xanh như Lục Tam Phong là chuyện dễ như trở bàn tay.
Không ngờ vẫn hoàn toàn không biết gì cả, chỉ ngẫu nhiên lộ ra chút gió, khiến ông ta không cách nào bắt được, cũng vì vậy, ông ta liền cảm thấy Lục Tam Phong không phải người tầm thường, là nhân vật lớn.
Cho dù là đối mặt với lời nói khoa trương hay là khéo léo ép hỏi, anh đều có thể linh hoạt ứng đối, đặc biệt sau khi uống rượu vẫn có thể suy nghĩ thấu đáo, nhất định không phải con cái nhà bình thường.
Tiễn đám người Lục Tam Phong ra khỏi cửa, chú Lưu nhìn bọn họ rời đi, tự lẩm bẩm một mình: “Theo lý mà nói thì hẳn không phải lừa đảo nhỉ?”
Vấn đề máy móc đã được giải quyết xong, Lục Tam Phong đang đứng ở căn nhà cho thuê ở ngoại ô, nhìn đám người to xác trước mặt, cảm xúc cuộn trào, trong lòng thầm nghĩ đặt ra mục tiêu nhỏ cho bản thân, trước tiên phải trở thành một phủ ông có nhà ba triệu.
Lục Tam Phong quay đầu nhìn Tôn Long Bản, nói: “Anh Bận, tối nay về anh chỉ cần nói với ba anh một tiếng, như lê, mơ, đào, chuẩn bị cho tôi mấy xe. Giá cả sẽ cao hơn thị trường mấy lỵ, một tuần này tôi triển khai sẽ thanh toán ngay. Chỗ anh em không phải tính toán tiền, là tôi thật sự muốn làm chút chuyện cho ông già nhà tôi xem, đến lúc đó, ngày nào tôi cũng sẽ mời các anh em ăn chơi thỏa thích!”
“Anh Phong, anh gọi em là Long Bản được rồi, đừng khách sáo thế, đều là anh em, không có vấn đề gì, cứ thu theo giá thị trường thôi, chừng nào thì anh muốn, em bảo ba tự đưa tới.” Trong giọng nói của Tôn Long Bẫn tràn đầy thành khẩn.
“Anh Phong tuyệt đối đừng khách sáo!”
“Đúng, đều là anh em, người một nhà!”
Lục Tam Phong cảm kích nhìn mọi người, chắp tay, trầm giọng nói: “Biết đến các anh em thật sự là thu hoạch lớn nhất trong đời tôi. Tôi cam đoan với các anh em, ông già nhà tôi mà cắm rễ ở đây, tuyệt đối sẽ cho các anh em lên như diều gặp gió.”
Đám người chờ đợi câu này từ lâu, ai cũng kích động không thôi.
Chạng vạng tối, Lục Tam Phong quy hoạch nhà thuê không sai biệt lắm, lại làm thêm mấy cái bếp lò, có thể nấu đồ hộp, bây giờ chỉ còn lại chuyện chai lọ đóng hộp thôi.
“Cậu Lục có ở đây không?” Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy trạm trưởng Vương đang đứng ở cửa,