Ra khỏi cửa, sau khi lên xe, Giang Hiểu Nghi ôm Như Lan mà có chút rầu rĩ không vui, mở miệng hỏi: “Cái cô Ngọc Anh đó là ai vậy? Còn gọi điện thoại cho anh, cô ấy học trường nào thế, ở trong túc xá còn cho gọi điện thoại hả?”
“Anh cũng không biết người ta họ gì, nhưng đó là con gái của một vị nào trong tỉnh, Tổng giám đốc Hoàng cũng không có nói cho anh. Dù sao có mấy thứ quan hệ kiểu này cũng tốt hơn không có. Cô ấy học Đại học Giang Tôn, người ta tự mình lắp một cái điện thoại để thuận tiện liên hệ chứ sao.” Lục Tam Phong thuận miệng nói “Có phải anh quen biết rất nhiều sinh viên đại học không?”
“Không có đâu, sao thế?” Lục Tam Phong thắt đai an toàn rồi nói: “Em hỏi việc này làm gì thế?”
“Vậy anh có chê em là trình độ thấp không?”
“Đùa gì thế?” Lục Tam Phong rất kinh ngạc mà quay đầu nhìn cô, nín cười nói: “Em tốt nghiệp trung học, anh tốt nghiệp lớp năm của tiểu học, anh chê em trình độ thấp cái gì chứ?”
“Anh nói lớp năm tiểu học thì ai mà tin chứ?” Giang Hiểu Nghi thở dài nói: “Thiên văn, địa lý… Có thứ gì mà anh không biết? Em không tin anh chỉ tốt nghiệp tiểu học.”
Lục Tam Phong nhận ra trong lời nói của cô có mùi vị ghen, vội vàng nghiêng thân thăm dò qua tay lái phụ, sờ lên đầu của cô, mở miệng nói: “Như Lan, buổi tối con ngủ ở ghế số pha có được không?”
“Anh biến đi! Mau lái xe đi, về nhà đi ngủ.” Giang Hiểu Nghi liếc anh một cái rồi nói: “Cứ làm em bực mình là lại dùng chiêu này, nín đi!”
“Vậy anh phải nghẹn đến lúc nào chứ?”
“Chờ lúc con bé rời đi, chỉ còn hai chúng ta, mau lái xe đi.”
Lục Tam Phong đành phải khởi động xe trở về nhà.
Ánh đèn trong hội trường vẫn sáng chói như cũ, chỉ là mọi người thấy đại sư Côn Luân và đám đồ đệ nằm dưới đất thì có chút thổn thức, trong đám người này không ít người suýt chút nữa đã bị ông ta lừa gạt.
“Người ta đều đi rồi, đừng nằm nữa, một lát thì tàn cuộc.”
“Đã dậy rồi à, những đồ đệ kia của ông đều chạy rồi.”
Ông ta nói cái gì mà đồ đệ, những người kia cũng chỉ là người bản địa mà ông ta tạm thời tìm đến để lừa gạt thôi. Nếu như ở lâu bên người, đi vòng quanh cả nước thì số tiền phải chi ra sẽ rất lớn. Đi đến trong vùng mà tìm, đẩy cao giá cả một chút là có là tìm người diễn kịch cùng ngay.
Đại sư Côn Luân hơi mở mắt ra, phát hiện đúng là cái tên kia đã đi rồi, lúc này mới chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, cảm giác con mắt hơi có chút đau, dùng tay sờ một chút, nhói nhói như bị kim đâm, mọi người thấy bộ dạng này của ông ta thì cười vang.
Không biết là bị Lục Tam Phong đá hay là dùng tay đánh mà con mắt đã sưng phồng lên, biến thành một cái quầng thâm mắt to đùng, rất là buồn cười.
“Các vị không nên cười, tôi thật sự là không đành lòng sát hại sinh linh. Mọi người xem, một chiêu của cậu ta đã dùng hết sức cũng đã đánh tôi thành cái dạng này, vừa rồi khí trong người tôi đã sôi trào.”
“Ha! Ha! Hãy!”
“Có trông thấy không, chính là thứ khí này giết người trong vô hình, tôi rất khoan dung rồi!”
“Dựa theo truyền thống luận võ tỷ thí, thật ra trong nháy mắt mà tôi ra tay thì cậu ta đã thua, nhưng tôi lại không tiếp tục, cái này gọi là điểm đến là dừng, cậu ta không có đức hạnh, hiểu không?”
“Trong lúc vô hình tôi đã cứu được một cái mạng, không chấp nhặt với cậu ta, cái kia… A… Không phải mới vừa rồi còn có ông chủ đến tìm tôi để mua nội công tâm pháp à, hiện tại bán giảm năm mươi phần trăm.”
Đám người cười vang một trận rồi tản đi!
Màn đêm vô cùng nặng nề, màu đen dày đặc tựa như là mực không tản đi được. Bây giờ đã là mùa đông, trong không khí tràn ngập khỏi do đốt than đá, đốt củi đốt nhóm lửa, thường xuyên có người nói chuyện. Thời đại này trời xanh thăm thẳm, thời đại này là thời đại hồn nhiên.
Lục Tam Phong chỉ muốn nói một câu, đó chỉ là những gì được chế tạo ra dưới ngòi bút của những nhà thơ nhà văn, thời tiết hiện tại không chỉ có sương mù mù, trừ mùa hạ, thời tiết ở phương Bắc thường xuyên là cát vàng đầy trời, phòng ốc cũ nát, một ít ngôi làng cũ còn có hầm trú ẩn thông với con đường trong làng, rơi một chút tuyết và mưa là lầy lội không chịu nổi, có rất nhiều người vì nhét đầy cái bụng mà bôn ba như cũ.
Mặc dù đã qua ngày mùng tám tháng chạp một thời gian dài, thông qua đường bên cạnh vẫn có thể nhìn thấy từng cái khối băng lớn, phía trên chất đống một phần cháo mùng tám tháng chạp bị đông cứng, còn có mèo hoang, chó hoang đang ăn.
Đi một đường, nhìn một đường, loại tập tục này sau khi bị thành phố và thị trấn hóa thì rất khó để bắt gặp lại.
Trở lại dưới lầu, Như Lan đã ngủ, Giang Hiểu Nghi dùng quần áo bọc lấy người của cô bé chuẩn bị xuống xe.
“Em đừng để bị lạnh rồi bị cảm, dùng quần áo của anh bao lấy cho con bé. Khoảng cách đến nhà chỉ có mấy bước chân mà nói ngủ là ngủ.” Lục Tam Phong thầm nói.
Giang Hiểu Nghi chần chờ một chút mới nhận lấy, cô đúng là không thể sinh bệnh, sắp ăn tết rồi, sau khi trở về có rất nhiều việc chờ cô làm. Ăn tết là ngày lễ mà một người phụ nữ bận bịu từ đầu đến cuối.
Đặt Như Lan lên giường, Lục Tam Phong cười cười với Giang Hiểu Nghi, giang tay ôm lấy bờ eo của cô.
“Lúc nào anh trở về?”
“Chắc là