Sáng sớm, người của Chu gia đến thăm Chu Chính Hiến đều bị Chu Diễn cản lại đành phải quay về, hỏi nguyên nhân thì Chu Diễn chỉ nói là lão Dương nhắc nhở không ai được quấy rầy Chu Chính Hiến, phải để anh nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng nguyên nhân thật sự cũng chỉ có mình Chu Diễn biết, ngày hôm qua sau khi Lâm Tẫn Nhiễm bước vào thì không đi ra nữa, cho nên anh ta cũng không biết tình huống bên trong là gì, tùy tiện mở cửa có thể thấy được điều gì không nên thấy thì sao.
———————————–
Lúc này bên trong phòng, rèm cửa sổ vẫn chưa được kéo ra, ánh đèn mờ tối, giống như là ban đêm vậy.
Lâm Tẫn Nhiễm tỉnh lại trong hoàn cảnh yên tĩnh này, cô mở mắt ra, vẫn chưa phản ứng lại được.
Trời còn chưa sáng à?
Cô chậm rãi quay người, co lại trong chăn, nhưng hai giây sau cả người cứng đờ, cô đột nhiên mở to mắt.
Cảm giác này không đúng.... hoàn cảnh không đúng, giường không đúng, hơi ấm truyền tới từ phía sau càng không đúng!
Lâm Tẫn Nhiễm đột nhiên thông suốt, hôm qua cô tự mình gác đêm cho Chu Chính Hiến, gác đêm làm sao mà gác lên tới trên giường thế này? Trong lòng cô hơi căng thẳng, chậm rãi quay đầu lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy cái cổ như bạch ngọc của người nào đó, đại khái bởi vì áo ngủ tương đối rộng, lúc anh nằm nghiêng còn lộ ra xương quai xanh tinh xảo chói mắt ở dưới cổ. Không biết tại sao trong họng Lâm Tẫn Nhiễm hơi nghẹn lại, tầm mắt của cô từ cổ của anh chậm rãi chuyển đến cằm, lại từ cằm chậm chạp chuyển tới đôi môi.
Đôi môi... lại quay về căn phòng này, đột nhiên anh cúi đầu hôn cô, cô còn nhớ, đôi môi của anh mềm mại, hơi lành lạnh. Rốt cuộc lần đó trong lòng anh đang suy nghĩ gì khi làm như vậy?
Ánh sáng trong mắt Lâm Tẫn Nhiễm hơi lóe lên, không đúng, bất kể là vì lý do gì cô cũng không nên suy nghĩ nhiều.
"Nhìn đủ rồi?" Đột nhiên, giọng nói hơi khàn khàn vang lên, Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn ra, lúc ngước mắt nhìn mới phát hiện đôi mắt của anh, tỉnh rồi à...
Hàng lông mi dày rậm của anh hơi chớp, trong đôi mắt còn mang theo sự mờ mịt mới tỉnh dậy.
Hai người nhìn nhau ba giây, bốn phía dường như đông cứng lại, thậm chí hình như không khí cũng không chuyển động được.
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ nói, "... Chu tiên sinh, chào buổi sáng."
Chu Chính Hiến ừ một tiếng, "Chào buổi sáng."
"Soàn soạt!" Đột nhiên Lâm Tẫn Nhiễm vén chăn lên, cô ngồi dậy, dùng tốc độ cực nhanh xuống giường.
Chu Chính Hiến nhìn hành động cứng ngắc của cô, cố gắng nhịn cười, "Hôm qua cô mệt mỏi quá rồi."
Lâm Tẫn Nhiễm đưa lưng về phía anh, nói chuyện cũng không lưu loát, "Cái, cái gì?"
"Bởi vì quá mệt, cho nên tự giác mò lên giường tìm chỗ thoải mái để ngủ." Chu Chính Hiến hơi do dự, "Tôi có thể hiểu, nhưng hôm qua tôi đã nói cô mệt mỏi thì có thể về phòng nghỉ ngơi."
Sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm lúc đỏ lúc đen, cứng ngắc hồi lâu cũng chỉ phun ra vài chữ, "Xin lỗi, tôi không biết tại sao lại...."
Không biết tại sao lại bò lên giường của anh.
Bò lên giường của anh?
Điều này quá thô tục!
Sau lưng có tiếng động lục đục rời giường, tiếp theo Lâm Tẫn Nhiễm phát hiện sau lưng có người dựa gần vào cô, "Không sao."
Người đàn ông phía sau đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô, khẽ nói đầy ẩn ý, "Không làm gì với tôi là tốt rồi."
Không làm gì... với anh?
Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, "Tôi, tôi đi đến chỗ bác sĩ Dương xem một chút rồi lấy thuốc cho anh."
Chu Chính Hiến nhìn lỗ tai của người trước mắt ửng hồng, khẽ cong môi, "Ừ, đi đi."
Lâm Tẫn Nhiễm giống như đang chạy trốn, nhưng vừa ra khỏi cửa thì đã va phải một người.
"Xin lỗi."
"..."
Không có ai đáp lại, Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt, chỉ thấy ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông trước mặt hơi lóe lên tia kinh ngạc, cô ngẩn người, "Tìm Chu Chính Hiến à?"
Chu Thời Uẩn khựng lại một chút, trong nhà này có rất ít người trực tiếp gọi tên của anh trai anh ta như vậy.
Ánh mắt Chu Thời Uẩn hơi trầm xuống, thực ra anh ta muốn đi tìm Chu Chính Hiến nói chút chuyện, nhưng không ngờ vừa tới đã thấy một cô gái đi từ trong phòng anh trai ra, hơn nữa... trên mặt có hơi đo đỏ không bình thường.
Đột nhiên Chu Thời Uẩn nhớ tới lời Tô Căng Bắc nói hôm qua: "Anh trai và người phụ nữ này có quan hệ không bình thường."
Ồ, xem ra là thật rồi.
Chu Thời Uẩn, "Anh ấy tỉnh rồi à?"
Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, "Tỉnh rồi."
"Tốt."
"Ừ."
"..."
"..."
Không biết vì sao lại lúng túng như vậy, Lâm Tẫn Nhiễm ho khan rồi vội tránh đi, "Tôi phải đi lấy thuốc cho Chu tiên sinh, đi trước đây."
Chu Thời Uẩn khẽ vuốt cằm xem như trả lời.
Lâm Tẫn Nhiễm thấy vậy lập tức đi tới hành lang, hai anh em nhà này, tính cách cũng trái ngược nhau thật đấy.
Trong phòng y tế.
"Chị ơi!" Đột nhiên Triêu Triêu nhảy ra, "A, chị, chị đeo vòng tay em tặng hả, tốt quá."
Lâm Tẫn Nhiễm nhấc tay lên, "Ừ, Triêu Triêu tặng đương nhiên phải đeo rồi."
"Vậy sao tôi tặng cô không nhận?" Không biết Chu Duy Ân cũng đi vào từ lúc nào, anh ta cụp mắt liếc một cái, sắc mặt cực kỳ không tốt, "Còn thằng nhóc này tặng cô lại nhận?"
Triêu Triêu liếc xéo anh ta một cái, "Cậu nhỏ, cậu vẫn ghen với cháu hả?" Nhìn tình huống này thì tuyệt đối không thể để cho cậu nhỏ biết là cái vòng này do cậu lớn mua được, nếu không cậu nhỏ sẽ xé mình ra mất.
Ôi, mình chỉ là một đứa trẻ thôi mà, tại sao lại bị cuốn vào tình tay ba thế này?
"Cháu im miệng đi." Chu Duy Ân nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, lại nói, "Vết thương của cô sao rồi, hôm qua không phải nói là về trường sao, sao lại quay lại đây?"
"Chu tiên sinh bị bệnh, tất nhiên tôi phải về."
Chu Duy Ân khựng lại, "Bản thân cô cũng là người bị bệnh, còn quản lý chuyện anh ta làm gì?"
Lâm Tẫn Nhiễm quơ quơ tay, "Tôi đã tốt hơn nhiều rồi."
"Tốt rồi cũng không thể vì anh ta mà mệt nhọc được."
Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, hình ảnh sáng nay tỉnh lại từ trên giường của người nào đó xuất hiện trong đầu cô, "Cũng không phải... rất mệt nhọc."
"Mặc kệ cô, hôm nay tôi sẽ đưa cô đi nghỉ ngơi." Nói xong, Chu Duy Ân kéo tay Lâm Tẫn Nhiễm.
Đúng lúc này, lão Dương mang bát thuốc từ trong phòng đi ra, "Tẫn Nhiễm, mang bát thuốc này đến phòng Đại thiếu gia đi... Ơ? Tam thiếu gia."
Lão Dương nhìn cảnh tượng trước mắt thì hơi sững sờ, "Hai người là?"
Lâm Tẫn Nhiễm rút tay khỏi tay Chu Duy Ân, cô nhận lấy bát thuốc trên tay lão Dương, "Không có gì đâu ạ, để cháu đi đưa thuốc."
"Đưa tôi!" Chu Duy Ân muốn cướp lấy.
Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh ta một cái, "Đừng nghịch nữa."
Chu Duy Ân không chịu buông tay, "Sao cô lại bận tâm đến anh ta như thế, Chu gia không phải chỉ có cô là bác sĩ."
Đúng, không có cô thì cũng có người khác, nhưng tại sao cô vẫn không yên tâm? Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạt, "Tôi là do các người thuê về để chăm sóc anh ấy mà, cậu nói xem."
Chu Duy Ân nhíu mày, "Đưa tôi!"
Lâm Tẫn Nhiễm trầm giọng, "Chu Duy Ân."
Chu Duy Ân bị cô trừng mắt một cái thì hơi lúng túng, anh ta rời mắt đi, "Để tôi đưa giúp cô, tôi cầm không được sao?!"
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Trong phòng, Chu Chính Hiến dựa vào giường, trên tay cầm một quyển sách tùy tiện lật xem.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Chu Chính Hiến biết lúc này Lâm Tẫn Nhiễm sẽ tới, cho nên dù bận anh vẫn ung dung để sách xuống, đợi cô bước vào.
Nhưng không ngờ người vào đầu tiên lại là một người đàn ông, sắc mặt Chu Chính Hiến trầm xuống, "Sao lại là em?"
Chu Duy Ân hừ lạnh một tiếng, "Tôi cũng không muốn là tôi đâu."
"Anh ta nhất định muốn đi theo tới đây." Sau đó Lâm Tẫn Nhiễm cũng bước vào, cô nhận lấy bát thuốc từ tay Chu Duy Ân, "Anh ta nói muốn tới hỏi thăm bệnh tình của anh."
"Nói linh tinh."
"Nói linh tinh."
Hai người đàn ông một đứng một ngồi đồng thời phản bác. Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, "Xem ra hai người đều rất hiểu đối phương."
"Hừ." Chu Duy Ân đặt mông ngồi xuống ghế sofa, "Nếu không phải cô ở đây thì còn lâu tôi mới đến."
Chu Chính Hiến lạnh lùng nhìn anh ta, "Vậy bây giờ em có thể đi rồi, anh muốn yên tĩnh một chút."
"Ồ, vậy anh uống thuốc nhanh lên, tôi đi theo Lâm Tẫn Nhiễm, cô ấy đi thì tôi sẽ đi."
Chu Chính Hiến thản nhiên nói, "Vậy thì xin lỗi nhé, anh cần cô ấy ở đây."
"Cô ấy không có việc gì để làm thì ở phòng anh làm gì, anh nhàm chán quá rồi đấy."
"Phải, rất nhàm chán." Chu Chính Hiến nhìn Lâm Tẫn Nhiễm một cái, "Có bác sĩ Lâm ở đây cũng có thể giải sầu."
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh, giải sầu? Cô không có chức năng này.
Có điều cô vẫn quay đầu nói, "Tam thiếu gia, cậu
đi trước đi, đúng là bác sĩ Dương bảo ở đây cần yên tĩnh."
Cơn tức của Chu Duy Ân nghẹn trong lòng, "Vậy cô phải nhanh lên đấy."
Lâm Tẫn Nhiễm hơi bất đắc dĩ, "Được được được, cậu đi ra trước đi, đợi lát nữa tôi qua tìm cậu."
Vừa nghe Lâm Tẫn Nhiễm cam kết, Chu Duy Ân cong môi cười, anh ta đắc ý nhìn Chu Chính Hiến một cái, "Được, vậy tôi đi trước." Dứt lời, anh ta mở cửa đi ra ngoài.
Ánh mắt Chu Chính Hiến đầy khó chịu nhìn thẳng vào bóng lưng Chu Duy Ân.
"Thuốc, còn có nước ấm nữa, cầm lấy." Lâm Tẫn Nhiễm ngồi xuống giường anh, một bộ dáng bác sĩ chuyện nghiệp chân chính.
Sắc mặt Chu Chính Hiến hơi lạnh lùng, "Lát nữa cô đi tìm nó làm gì?"
Lâm Tẫn Nhiễm thuận miệng nói, "Cũng không có gì, tám nhảm một chút thôi." Bởi vì nếu vừa rồi cô không nói như vậy thì có lẽ Tam thiếu gia sẽ không chịu đi.
Lông mày Chu Chính Hiến hơi nhíu lại, "Cô và nó hợp nhau nhỉ?"
"Thực ra cậu ấy không phải là người xấu, chỉ do quá ham chơi, còn hơi khó bảo thôi." Lâm Tẫn Nhiễm nói rồi cầm bát thuốc đưa cho Chu Chính Hiến, "Bát thuốc còn đang nóng thì uống đi, nếu không thì không có hiệu quả đâu."
Giờ phút này trong lòng Chu Chính Hiến rất buồn phiền, đâu còn quan tâm đến chuyện thuốc men nữa chứ.
Không phải người xấu, có vẻ cô thật sự hiểu rất rõ Chu Duy Ân?
Không biết tại sao, anh cảm thấy Lâm Tẫn Nhiễm đối xử với em trai anh không bình thường, cô luôn luôn là người lạnh nhạt, nhưng trước mặt Chu Duy Ân dường như đều khá vui vẻ. Lẽ nào suy nghĩ trước đó của anh là sự thật, cô có ý với em trai anh?
Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng Chu Chính Hiến cực kỳ tệ.
Lâm Tẫn Nhiễm cho rằng vốn phải đợi một lúc lâu, nhưng không ngờ bình thường một bát thuốc phải lèo nhèo rất lâu đã được anh uống xong hết rồi. Cô ngẩn người, "Thuốc hôm nay không đắng sao?"
Chu Chính Hiến không trả lời.
Lâm Tẫn Nhiễm hơi khó hiểu, vừa ngồi bên giường cất bát thuốc đi vừa nói, "Quả là hiếm thấy, tôi còn cho rằng màu sắc của thuốc lần này sẽ càng đắng hơn lúc bình thường chứ."
"Đắng hay không cứ thử sẽ biết." Đột nhiên Chu Chính Hiến nói.
"Hả?" Tay của Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh.
Mà trong một giây nhanh như chớp này, cô chỉ thấy anh đột nhiên tiến tới, cúi đầu cắn môi cô.
"..." Lâm Tẫn Nhiễm sợ hãi, cô nhanh chóng phản ứng lùi ra sau, nhưng hình như anh lại biết cô sẽ làm như vậy, một tay giữ sau gáy cô, một tay ôm lấy eo cô kéo cô lại gần anh.
Lâm Tẫn Nhiễm va vào lồng ngực của anh, mà lúc này anh cũng không cắn môi cô nữa, ngược lại bắt đầu chuyển sang hôn. Động tác của anh mềm mại nhưng lại kịch liệt, giống như một cạm bẫy dịu dàng, khiến Lâm Tẫn Nhiễm biết rõ phía sau là nguy hiểm nhưng lại bắt đầu dần dần lưu luyến.
"Đắng không?" Anh hơi lui ra, hơi ấm khi nói chuyện phả vào mặt cô.
Lâm Tẫn Nhiễm run rẩy, "Anh điên rồi."
Chu Chính Hiến khẽ cười, "Thật không?"
Lông mi Lâm Tẫn Nhiễm khẽ run, "Rốt cuộc anh... đang làm gì thế?"
"Xoạt!" Vừa dứt lời, đột nhiên cô cảm thấy trời đất quay cuồng. Lúc cô còn đang kinh ngạc thốt lên một tiếng thì đã bị anh bế lên rồi vững vàng ném xuống giường.
Lâm Tẫn Nhiễm cứng đờ, phản ứng đầu tiên là giãy giụa, cô đã từng tập một số chiêu thức phản kích, tự nhận đối phó với đàn ông bình thường không có vấn đề gì, huống hồ người đàn ông trước mắt còn là một người bệnh.
Nhưng không ngờ cô vừa mới đưa tay lên đã bị anh giữ tay lại, anh lập tức giữ chặt tay cô trên định đầu. Lâm Tẫn Nhiễm trợn tròn mắt, thế mà cô không tránh được?!
"Không phải hỏi tôi đang làm gì sao, để tôi trả lời cô." Giọng nói của Chu Chính Hiến vang lên bên tai cô, một giây sau, anh lại hôn lên môi cô.
"Chu Chính Hiến... ưm..." Lúc cô nói chuyện, đầu lưỡi của anh đã trượt vào, giống như là theo bản năng, anh chính xác tìm thấy lưỡi của cô, cùng dây dưa với cô.
Khuôn mặt Lâm Tẫn Nhiễm đỏ ửng, cô có thể tránh đi nếu đủ nhẫn tâm, cô còn có thể cắn đầu lưỡi của anh thật mạnh. Nhưng... cô không hề làm gì cả.
Vào giờ phút này, cô cảm thấy người trước mắt không phải là Chu Chính Hiến hòa nhã dịu dàng như bình thường, không phải là Chu Chính Hiến đeo mặt nạ giả tạo, càng không phải là Chu Chính Hiến nham hiểm giả dối luôn thích trêu chọc cô. Anh lúc này là anh mà cô chưa từng biết, bất kể trước kia hay bây giờ, đây đều là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng này của anh.
Tim đập nhanh đến nỗi muốn văng ra khỏi lồng ngực, tay bị anh giữ chặt siết lại thành nắm đấm, cô hơi sợ, nhưng lại giống như có cảm giác say đắm. Sạch sẽ, mát lạnh, còn mang theo một chút đắng của thuốc Đông y, những thứ này thì ra đều là anh.
Anh đã từng là người cô yêu sâu đậm.
Vì tức giận cho nên mới đột nhiên không thể bình tĩnh được nữa. Ban đầu chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng bây giờ lại không thể buông tay được, môi của cô thơm ngọt khác thường, bởi vì cơ thể hai người gần nhau nên dường như anh còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người của cô. Anh tự nhận mình luôn kiềm chế được bản thân, nhưng lúc này có cảm giác dường như bất cứ lúc nào anh cũng có thể mất khống chế.
"Cốc cốc cốc." Đột nhiên cửa phòng có người gõ cửa, hai người trên giường đều cứng đờ.
"Anh cả, anh đang nghỉ ngơi hả? Anh hai muốn em nói với anh là báo cáo kiểm tra ở bệnh viện cho biết Tô Căng Bắc không mang thai." Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Thiệu Tố Oánh, "Ôi, em còn tưởng Chu gia chúng ta lại có thể có thêm một thằng nhóc yêu quái nữa chứ, thất vọng quá đi mất."
Đại khái bởi vì sự xuất hiện của Thiệu Tố Oánh khiến Chu Chính Hiến bất ngờ, cho nên Lâm Tẫn Nhiễm vừa dùng sức một cái đã đẩy anh ngã sang bên cạnh. Lâm Tẫn Nhiễm nhanh chóng bò từ trên giường xuống, "Tôi đi mở cửa."
"Đợi đã." Trong giọng nói Chu Chính Hiến còn mang theo sự khàn khàn truyền tới từ phía sau.
Bước chân của Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại, đôi môi bị hôn đến nỗi đỏ bừng hơi mím lại.
Sau đó, giọng nói kiềm chế của Chu Chính Hiến lại vang lên lần nữa, "Tóc rối rồi, sửa sang lại một chút rồi đi."
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."