Hạ Lập Nhân về đến nhà tìm mấy lần cũng không tìm được Thẩm Ninh. Anh đặc biệt gấp trở về để cho Thẩm Ninh chất vấn, anh nghĩ kỹ đợi đến lúc đó mình miệng mồm sẽ cãi láo một phen đề cao giá trị bản thân, sau đó như vậy...như vậy... Ý tưởng tốt đẹp thế mà nhân vật chính lại đi vắng, vậy anh làm điều này tất cả gây sức ép cho ai.
Hạ Lập Nhân lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Thẩm Ninh, nhưng ngẫm lại anh cũng đã có hơn một tháng chưa gọi điện thoại cho Thẩm Ninh bây giờ đột nhiên gọi điện thoại cũng không biết nói cái gì để cho cậu nhanh chóng trở về? Vậy mục đích hôm nay đi xem mắt chẳng phải là uổng phí sao?
Vậy chờ một chút đi, Hạ Lập Nhân ở nhà đem việc ở công ty ra làm giết thời gian, vì anh cũng không có hứng thú ham mê gì khác. Lúc trước khi rảnh rỗi còn có thể cùng Thẩm Ninh hẹn hò, hiện giờ Thẩm Ninh không vui anh cũng chỉ có thể làm việc công ty thôi.
Hạ Lập Nhân đợi đến bầu trời tối đen cũng không thấy cậu về nhà, anh tự an ủi mình là không có chuyện gì, không phải là chỉ đi ra ngoài sao? Có lẽ cùng bạn bè đi ăn cơm rồi dạo chơi thôi.
Nhưng nói đến bạn bè của Thẩm Ninh, Hạ Lập Nhân lại bắt đầu thấy khó chịu, mấy tháng gần đây anh nghe nói rất nhiều điều không hay về Thẩm Ninh, tất cả đều là bạn của anh nói cho anh biết. Bọn họ nói ở đâu đó chứng kiến Thẩm Ninh cùng người khác kề vai sát cánh chẳng hạn, còn kém không nói rõ Thẩm Ninh bên ngoài... Lúc trước Thẩm Ninh ở cùng anh một chỗ, thời gian đó có rất nhiều người nhìn không thích nói Thẩm Ninh tham tiền của anh.
Hạ Lập Nhân căn bản không tin tưởng loại chuyện này, anh cảm thấy Thẩm Ninh không phải loại người như vậy. Có thể sau này anh phát hiện Thẩm Ninh tính tình càng ngày càng không tốt, đối với anh cũng càng ngày càng lãnh đạm, số lần về muộn càng ngày càng nhiều, nhưng mà chủ yếu mỗi buổi tối sẽ trở về, cho nên anh vẫn an ủi mình nói là Thẩm Ninh tuy có quen bạn mới, nhưng vẫn còn thương mình.
Có thể là trong lòng anh không phục, Hạ Lập Nhân là một người gần như tự kỷ, anh cảm thấy Thẩm Ninh không có lý do nào mà không thương anh. Trên thế giới này làm sao có thể tìm được người yêu nào hoàn mỹ hơn anh! Vì thế sau khi bị lạnh nhạt anh bắt đầu nổi nóng với Thẩm Ninh. Anh hoàn toàn không muốn cúi đầu, anh cảm thấy mình không sai, không cần đi chủ động làm hòa, anh đợi đến lúc Thẩm Ninh phải hối hận.
Tính ra hai người cùng một chỗ cũng đã bảy năm, Hạ Lập Nhân có đôi khi nghĩ thầm, không phải là gặp thất niên chi dương chứ? Chẳng lẽ là Thẩm Ninh ghét bỏ anh đã lớn tuổi?
Không thể nào Hạ Lập Nhân cảm thấy mình cái gì cũng có thể có vấn đề nhưng khuôn mặt nhất định là không có vấn đề. Gia đình anh có gien cường đại, cha mẹ gần sáu mươi mà nhìn như hơn bốn mươi tuổi. Mọi người trong nhà anh tất cả đều là mỹ nhân!
Một bên nói thầm một bên ăn cơm chiều, một người ăn cơm thật là cô đơn tịch mịch. Trong nhà có không ít người, nhưng Thẩm Ninh đi vắng anh cảm thấy rất cô đơn.
Hạ Lập Nhân khó nhọc ăn cơm nước xong mà Thẩm Ninh vẫn chưa về nên anh có chút khẩn trương. Lúc này đã chín giờ mà vẫn chưa trở về, lúc trước cũng không trở về muộn như vậy, không phải xảy ra chuyện gì đi? Cũng không gọi điện thoại về nói một tiếng, nhắn một cái tin ngắn cũng tốt a.
Trong lòng thật sự càng nghĩ càng lo lắng, anh vừa cầm lấy điện thoại lại do dự, ban ngày còn đi xem mắt hiện tại gọi điện thoại chắc không tốt?
Thấy quản gia đang đi qua phòng khách, Hạ Lập Nhân vẫy tay bảo quản gia Chú Chu lại, nói: "Ông gọi điện thoại cho A Ninh hỏi khi nào thì trở về, cơm chiều có ăn không, có muốn ăn món gì hay không để làm thêm cho cậu ấy."
Chú Chu thầm nói thiếu gia sao cậu không tự mình gọi điện thoại a, nhìn dạng này thì biết cậu lo lắng muốn chết, ai... Hiện giờ mấy người thanh niên cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, gần đây trong nhà không khí thiệt tình không tốt, mà cậu lại can đảm bày ra trò xem mắt, không phải làm cho chuyện càng rối rắm hơn sao.
Chú Chu bấm điện thoại gọi Thẩm Ninh nghe được đầu bên kia điện thoại có tiếng liền cho rằng đó là Thẩm Ninh nên nhanh chóng nói: "Ninh thiếu gia, cậu hôm nay khi nào thì trở về, muốn tôi cho xe đi đón cậu không? Cơm chiều có ăn không, muốn ăn gì tôi cho người làm chuẩn bị cho cậu?" Ông bên cạnh chăm lo cho Thẩm Ninh đã bảy năm, nên đối với Thẩm Ninh rất thân thiết.
"À, không phải.. tôi không phải Thẩm Ninh, cậu ta tối hôm