"Được rồi, hai chúng ta đừng nói đến chuyện này có được không." Đối mặt với Hạ Lập Nhân như vậy Liễu Dật cũng không đi vòng vèo: "Chính cậu cũng rất rõ ràng, Thẩm Ninh muốn chia tay với cậu, có tôi hay không cũng giống nhau, không phải vì tôi mà cậu ấy quyết định như vậy. Các cậu bên trong có vấn đề nên mới chia tay, tôi không có ảnh hưởng lớn như vậy, nếu không cậu đã sớm đánh tôi rồi làm sao có thể cùng tôi ngồi ở chỗ nầy uống trà nói chuyện phiếm, cậu đã biết vấn đề của hai người không liên quan đến tôi mà."
Liễu Dật cảm thấy mình chịu nhiều ủy khuất, anh ta thiếu Thẩm Ninh nhân tình cho nên giúp cậu, nhưng cuối cùng gặp phiền phức cũng không ít, bị người nhà hiểu lầm giành người yêu của bạn còn không nói, nếu Hạ Lập Nhân thật sự so đo, bọn họ ngay cả bạn bè cũng không thể làm, Liễu Dật cảm thấy rất có hại, Thẩm Ninh thật sự một chút cũng không thay anh ta tính toán, anh ta sao lại xui xẻo như vậy.
Nhưng mà cho dù Thẩm Ninh không chủ động nhờ vả, phỏng chừng anh ta cũng sẽ tự động đưa tới cửa, anh ta không muốn Thẩm Ninh đi tìm người khác, anh ta nhìn thấy sẽ khó chịu. Nói thật, tình huống của Thẩm Ninh có rất ít người nguyện ý vô điều kiện giúp cậu, hơn nữa chuyện giúp đỡ này vẫn còn rất dài, nghĩ như vậy Liễu Dật cảm giác mình như một thánh mẫu.
Anh ta luôn khuyên Thẩm Ninh chủ động cùng Hạ Lập Nhân thẳng thắn, nhưng khuyên thì khuyên, cá nhân anh ta tuyệt đối sẽ không nói cho Hạ Lập Nhân biết cái gì. Anh ta tuy rằng cảm động lây, nhưng tối thiểu sẽ tôn trọng quyết định của Thẩm Ninh. Một người khi đôi mắt sắp sửa không nhìn thấy tâm sẽ không yên đến cỡ nào, sợ hãi đem bộ mặt không hoàn mỹ của mình thể hiện ở trước mặt người yêu, sợ hãi mình không thể nắm trong tay chuyện tình cảm của mình, sợ hãi bị đồng tình, một người mù tuyệt đối không chấp nhận đãi ngộ giống người thường, người chung quanh cũng phải đối với cậu thật cẩn thận.
Liễu Dật nhớ rõ Thẩm Ninh từng từng nói qua, đồng tình có đôi khi sẽ đồng nghĩa với xem thường càng làm cho người ta khó chịu, cậu không muốn cả đời phải trải qua cuộc sống như thế, hơn nữa là ở dưới mắt người mình thích.
Anh ta không biết rõ loại lòng tự trọng này của Thẩm Ninh nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không phá hư chuyện của cậu, cậu cần gì thì anh đến giúp thôi.
Hạ Lập Nhân nheo mắt lại nhìn Liễu Dật trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi biết nguyên nhân lớn nhất không phải là cậu mà là Hàn Văn Quân."
"Ha?" Liễu Dật có chút khó hiểu, chuyện này liên quan gì đến Hàn Văn Quân? Lúc Hàn Văn Quân chưa gây sức ép thì anh và Thẩm Ninh sớm đã có vấn đề.
"Tôi vốn muốn tự mình âm thầm điều tra, bởi vì tình huống cụ thể tôi vẫn chưa biết rõ, vốn nghĩ là cậu cũng biết, bây giờ nhìn phản ứng này của cậu giống như lọt vào trong sương mù, tôi sẽ nói cho cậu biết vậy." Kết hợp tất cả các phương diện yếu tố và lo lắng, Hạ Lập Nhân đối với chuyện mình tự "não bổ" rất tin tưởng không nghi ngờ, anh cảm thấy lỗi là do Hàn Văn Quân!
"Nói cho tôi biết cái gì?" Liễu Dật không rõ Hạ Lập Nhân đang nói cái gì.
"Hàn Văn Quân cô ta phái người theo dõi A Ninh." Hạ Lập Nhân liền đem phân tích của mình thao thao bất tuyệt nói hết cho Liễu Dật nghe, cuối cùng tổng kết nói:"Cho nên bây giờ tôi không so đo với cậu, bởi vì A Ninh căn bản không thích cậu nhưng mà nếu tôi không mau chóng điều tra ra, chậm chạp thì A Ninh nhất định sẽ không kiên nhẫn, nói không chừng thật sự sẽ chia tay với tôi."
"..."
Liễu Dật trợn mắt há hốc mồm, lúc nãy anh ta còn ghét Hàn Văn Quân, hiện tại còn lại chỉ có đồng tình, cô ta bị nghi ngờ cũng hơi quá đáng đi!
Hạ Lập Nhân lại nói: "Tuy rằng tôi không cùng cậu so đo, nhưng những lời tôi vừa mới nói là chân thật, cậu có thể cách A Ninh xa một chút, tôi biết em ấy rất tốt, cậu cũng biết em ấy là của tôi, cậu tự mình hiểu lấy được không? Điều kiện cậu cứ nói, sau này đừng đi tìm em ấy nữa."
Liễu Dật không còn