Lúc Liễu Dật đến phòng triển lãm tranh vào phòng nghỉ thì phát hiện Thẩm Ninh đã ngủ, anh nhất thời hơi ngạc nhiên người này tâm cũng quá rộng chuyện như thế này còn có thể ngủ được làm được như vậy cũng không đơn giản.
Cũng không phải tâm của Thẩm Ninh rộng, mà những chuyện xấu cậu cố gắng không nghĩ đến, ôn hoà nhã nhặn là biện pháp tốt nhất để bệnh chậm tái phát, vừa mới bắt đầu tâm hoảng loạn không yên, lúc sau này mới tập được thói quen chậm rãi trầm tĩnh lại, mỗi lần bệnh tình tái phát đều tìm một chỗ nằm nghỉ ngơi một chút đầu sẽ không u mê.
Sau khi đem Thẩm Ninh lay tỉnh lại trên đường trở về Liễu Dật luôn luôn nói dông dài nhưng đề tài đều nói về tên Maynard kia.
"Hắn quả thực uống nhầm thuốc, kêu tôi cùng hắn quay về nhà hắn, tôi đã làm gì để hắn nói tôi trong lòng hắn chính là mỹ mạo như hoa trời sinh là số 0, tôi cũng không thể đi cùng hắn."
"Nhà hắn ở nơi nào? Tôi thấy tiếng phổ thông của hắn như vậy, hẳn không phải là trường kỳ ở Trung Quốc."
"Tôi không có hỏi, tôi khi không hỏi để làm gì."
"Hai người sẽ không cãi nhau đi?"
"Không, không phải cậu nói hắn đã giúp cậu một chuyện sao, cũng không thể dùng qua rồi bỏ đi, tôi tùy tiện ứng phó rồi, cho hắn số điện thoại di động."
"Phiền toái anh vậy."
"Biết là phiền toái cậu còn tìm tôi! Đúng rồi, hắn vừa mới giúp cậu chuyện gì a?"
Thẩm Ninh đem chuyện của Hàn Văn Quân và Liễu Kiệt nói ra một lần, Liễu Dật bật người tức giận!
"Đúng là chết tiệt, mắt tụi nó mù hay sao, bộ dạng tôi ngọc thụ lâm phong như vậy mà dám nói tôi âm trầm?!"
Thẩm Ninh: "..."
Được rồi, hình như câu chuyện đã đi sai hướng.
Liễu Dật cảm thấy Hàn Văn Quân chính là tai họa, anh ta nói:"Tôi cùng Liễu Kiệt tuy rằng đối đầu nhưng nó là người ở chỗ đông người vẫn tương đối ngoan, dù thế nào đi nữa điểm ấy nó hơn tôi sẽ không dễ dàng đắc tội với người khác, không thể tưởng được khi cùng Hàn Văn Quân một chỗ không bao lâu lại kiêu ngạo như vậy, xem ra bình thường chắc là cố gắng chịu đựng."
Gần đây anh ta có nghe mẹ của mình nói, Liễu Kiệt đối với Hàn Văn Quân là nói gì nghe nấy, Hàn Văn Quân nói đông hắn cũng không dám đi tây, kêu đuổi gà sẽ không đuổi đi chó, xem ra là đã quyết tâm bám vào cái cây to Hàn gia này.
Thẩm Ninh nhìn Liễu Dật vẫn hơi có chút lo lắng, hỏi: "Vậy vụ lần trước của anh thế nào, không phải anh đã thành lập công ty bên ngoài sao, nó có thể gây khó dễ cho anh không?"
Liễu Kiệt tốt xấu gì cũng có Liễu thị ở bên trong hỗ trợ, Liễu Dật hoàn toàn là tay trắng làm nên sự nghiệp, trước kia mấy người cấp dưới cùng anh ta ra đi một mình thành lập công ty, cũng may anh ta họ Liễu, Liễu Lăng Phong đối với sự phản nghịch của anh ta cũng không phải rất để ý, mặc kệ cuối cùng Liễu Dật phát triển trở thành cái dạng gì vẫn là công việc của Liễu gia, ông bất công không giúp đỡ, nhưng cũng sẽ không cản, coi như mở một chi nhánh cho công ty.
"Hẳn là không thành vấn đề, trước kia nó không tiếp xúc qua phương diện này, trong công ty những lão già tiền bối cũng không phải là đèn cạn dầu mà cho nó ra oai phủ đầu đâu, nhưng họ lại giúp tôi không ít chuyện phỏng chừng năm sau có thể có kết quả."
Trò chuyện một hồi thì cũng đến nhà Thẩm Ninh, Liễu Dật đỡ Thẩm Ninh đi vào, nói:"Tôi thấy nên gọi mấy người tôi đã an bài tới, cuối tuần tôi kêu bọn họ tới gặp cậu, cho bọn họ sớm tới đây ở chung với cậu." Những người kia do Liễu Dật giúp Thẩm Ninh tìm hộ, cũng chính là bảo mẫu đều là người đáng tin cậy, có kinh nghiệm phong phú, miệng cũng nghiêm.
"... Được." Thẩm Ninh gật gật đầu, trong lòng vẫn có chút khó chịu, sau này đều phải sống như vậy sao.
Vừa mới về nhà Liễu Dật liền nhận được điện thoại của Maynard, nói có thể mời anh buổi tối ăn cơm, Liễu Dật tùy tiện ứng phó vài câu, nói không rảnh hẹn lại khi khác, anh ta muốn đem nhiệt tình của đối phương làm lạnh, Maynard như vậy thấy thế nào cũng là 1, Liễu Dật phải làm 0 nên không có hứng thú.
- ---
Vài ngày sau Hàn Văn Quân lấy được kết quả điều tra Thẩm Ninh, cô bảo Liễu Kiệt đi làm, cũng nói cho hắn phải giữ bí mật ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết, tốt nhất ngay cả cha mẹ cũng không nói, miễn cho bọn họ không cẩn thận nói lộ ra miệng.
Liễu Kiệt nghĩ Hàn Văn Quân lo lắng cho Hạ Lập Nhân, dù sao Hàn Văn Quân cũng là bạn tốt của Hạ Lập Nhân, thấy Hạ Lập Nhân đối với Thẩm Ninh giống như tình cũ khó quên, biết Thẩm Ninh bệnh có lẽ sẽ lo lắng. Liễu Kiệt cảm thấy buồn cười, hắn không hiểu nổi Hạ Lập Nhân có bệnh gì, bị đội nón xanh còn ra vẻ có đạo đức, còn là đàn ông sao? Đổi lại là hắn, phỏng chừng còn đốt pháo chúc mừng, không lo lắng gì hết.
Nhưng lời này hắn không dám nói với Hàn Văn Quân, hắn còn trông cậy có thể dựa vào Hàn Văn Quân mà ôm đùi Hạ Lập Nhân.
Hắn nào biết rằng, Hàn Văn Quân cùng Hạ Lập Nhân sớm đã ngã bài.
Hắn cũng không sợ bạn gái có một người bạn là nam ưu tú như thế, đối phương rõ ràng chỉ thích nam nhân hắn còn lo lắng cái gì nữa, hắn còn nói với Hàn Văn Quân: "Em nên khuyên nhủ Hạ Lập Nhân, Thẩm Ninh là người như vậy căn bản không đáng, anh ta muốn tìm cái dạng nào mà tìm không được lại tìm một người như vậy."
Trong lòng Hàn Văn Quân nghĩ: đối phương ngay cả điện thoại của tôi cũng không tiếp tôi khuyên như thế nào, nhưng hiện tại tốt lắm.
Cô cầm bản báo cáo điều tra Thẩm Ninh nheo mắt lại, thực sự không nghĩ ra, thì ra đôi mắt Thẩm Ninh sớm đã có vấn đề, xem ra lúc trước cậu và Hạ Lập Nhân chia tay hơn phân nửa có nguyên nhân này ở bên trong.
Lúc trước không nghĩ ra Thẩm Ninh vì sao lại tìm đường chết chia tay với Hạ Lập Nhân, bây giờ cuối cùng đã rõ ràng.
Không phải cậu ta tự ti thì chính là thánh mẫu, vì muốn tốt cho Hạ Lập Nhân mới ra đi, loại suy nghĩ thánh mẫu này cô nghĩ chỉ có trong kịch truyền hình và trong tiểu thuyết, cho nên Thẩm Ninh hơn phân nửa là tự ti, sợ Hạ Lập Nhân chán ghét mà vứt bỏ cậu.
Những phân tích này làm tâm tình của cô vui mừng, mù vốn đã tự ti, một họa sĩ vẽ tranh mù thì còn có thể làm được gì, ngày hôm nay vẫn có bức tranh được bán nghe nói còn là tác phẩm mới nhất, ánh mắt cậu như vậy còn có thể vẽ tranh?
Không phải cô có ý suy luận ra âm mưu, cô cảm thấy Thẩm Ninh giấu diếm hai mắt của mình có vấn đề là có tính kế, có lẽ cậu căn bản không thể vẽ, tranh này không là bức tranh được vẽ lúc trước thì đúng là tìm người khác vẽ thay, dựa vào thanh danh tiếp tục mưu tài, nếu như có người biết cậu bị mù chẳng phải là chặt đứt tài lộ của cậu sao?
Hàn Văn Quân cảm thấy nhất định phải điều tra chuyện này, cô muốn cho người đi điều tra, bức tranh gần đây của Thẩm Ninh đến cùng có phải do bản thân của cậu sáng tác hay không.
Nếu không phải, ha ha, vậy có trò hay để nhìn, không có gì khoái trá hơn khi xem kẻ thù mất hết danh dự.
CHƯƠNG 33
"Thẩm tiên sinh, nước ấm đã chuẩn bị xong cậu thử xem có thích hợp không?." Liễu Dật giúp Thẩm Ninh mời đến ba nam bảo mẫu rất tận tâm phụ trách, kinh nghiệm công tác phong phú, toàn bộ hết thảy đều rất hợp tâm ý Thẩm Ninh, họ rất chuyên nghiệp nhưng đồng thời cũng rất tôn trọng suy nghĩ của Thẩm Ninh, rất nhiều chuyện trước khi làm đều hỏi Thẩm Ninh, cho dù họ biết mắt Thẩm Ninh không tốt, thường xuyên nhìn không thấy.
Thẩm Ninh đưa thay sờ sờ nước trong bồn tắm cảm thấy độ ấm phù hợp, vì thế gật gật đầu: "Được, anh đi ra ngoài trước đi."
Cậu cởi áo ngủ nhẹ nhàng bước vào bồn tắm, đáy bồn tắm cũng đã xử lý qua không có trơn láng như bình thường, cậu sợ mình trượt chân đặc biệt chọn loại này.
Từ sau khi triển lãm tranh bệnh của Thẩm Ninh càng thêm nghiêm trọng, thời gian nhìn không thấy càng ngày càng dài, có đôi khi liên tiếp hai ba ngày nhìn không thấy, cậu có đi bệnh viện kiểm tra qua, bác sĩ cũng không có biện pháp, phẫu thuật vẫn như cũ, cần phải tìm người