Bốn ngày nói dài cũng không dài lắm, nháy mắt liền trôi qua.
Nhưng đối với bộ đội đặc chủng luôn đối mặt với đói lạnh nguy hiểm mà nói, bốn ngày này dường như kéo dài vô tận, từng phút từng giây đều là sự khảo nghiệm tàn khốc đối với ý chí của họ.
Khi trèo đến đỉnh núi, không ai dám ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm, trên đỉnh núi tuyết phủ nếu không chú ý sẽ bị sốc lạnh, có thể không bao giờ tỉnh dậy lần nữa.
Quần áo dường như đã trở nên vô dụng, lăn lộn ở trong rừng vài ngày đã sớm ướt sũng, từng giọt nước mưa đọng ở viền mũ quân đội.
Khi cơn gió thổi qua, lạnh đến mức thở thôi cũng thấy khó khăn.
Đây là lần đầu tiên những người lính này trải qua cảm giác rét buốt như vậy.
Cơn gió lạnh thấu xương mang theo những hạt băng, giống như vô số gai băng nhỏ li ti đâm vào da thịt, hòa vào trong cơ bắp, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Toàn thân lạnh từ trong ra ngoài, không có một tia nhiệt lượng.
Rét lạnh, sự kiệt sức và hiểm nguy nặng nề đã khiến họ quên đi cái đói trong bụng.
Giờ phút này chỉ có một niềm tin duy nhất cổ vũ và khiến họ không bao giờ dừng lại, đó là bọn họ chính là Hoa Nam Lợi Nhận và sẽ không bao giờ chịu khuất phục!
Niếp Duy An ước tính thời gian và cảm thấy rằng những người lính đầu tiên sẽ bắt đầu bơi qua, vì vậy cô lấy hộp sơ cứu, cùng Ngụy Tuyết và Tống Đình Ngọc lặng lẽ tiến đến ẩn núp bên bờ.
Ba người họ cầm ống nhòm và quan sát mặt sông, không dám sơ suất, nếu có chuyện gì lập tức lao ra ứng cứu.
Đây là lần đầu tiên đám Ngụy Tuyết nằm trên nền đất lạnh và ẩm ướt như vậy.
Cô mặc đồ ngụy trang, giơ ống nhòm lên âm thầm quan sát, một lúc sau Ngụy Tuyết chịu không nổi nữa, khẽ lẩm bẩm: “Còn sớm quá… em cảm thấy quần áo của mình ướt hết rồi, lạnh quá!”
Tống Đình Ngọc dù là đàn ông nhưng cũng không kiên trì được bao lâu, tay cầm ống nhòm không ngừng run rẫy.
Anh nằm bất động một lúc lâu, toàn thân cơ thể đau nhức co rút.
Niếp Duy An thấp giọng mắng: “Cố trụ cho tôi! Các người cũng phải mạnh mẽ lên, nhìn những người khác đi, họ không chỉ băng rừng vượt núi, còn phải bơi qua khi gần như đã kiệt sức! Nhiệt độ âm hơn mười độ, các người nằm trên bờ mới một lúc mà không chịu đựng được? Phàn nàn nữa là tôi ném hai người xuống nước cho tỉnh táo đấy!”
Tống Đình Ngọc thở ra một ngụm khí lạnh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có thể, có thể đổi tư thế được không?”
Niếp Duy An không nhúc nhích, lạnh lùng thốt lên: “Nam tử hán, những tay súng bắn tỉa người ta có thể nằm úp sấp cả ngày đấy, cậu không có tâm huyết sao ? Kiên trì! Chẳng đâu ra đâu cả!”
Tống Đình Ngọc vẻ mặt đau khổ nhưng lại không dám lộn xộn, sợ chọc giận Niếp Duy An bị cô ném vào xuống sông đang đóng băng.
“Đến rồi!” Niếp Duy An nhỏ giọng mệnh lệnh nói, “Chú ý!”
Một người từ xa lảo đảo chạy tới, mặc dù chạy không ngừng, nhưng tốc độ cũng không nhanh hơn đi bộ bao nhiêu, hiển nhiên là tiêu hao hết sức lực.
Người lính kia đứng bên sông, tay cầm bản đồ và la bàn, có lẽ đang cân nhắc xem có nên bám sát kế hoạch và bơi qua sông hay không.
Không bao lâu sau đã thấy cậu ta thu dọn hành lý, đi vòng quanh trên bờ, từng bước một đi xuống nước.
Trên mặt nước có một lớp băng mỏng, người lớn không thể đi lại trên đó, người lính cầm súng đập tan lớp băng trước mặt bước từng bước xuống nước.
Khi đến giữa sông, không biết là băng dày hơn hay là sức lực của hắn đã cạn kiệt, hắn gõ mấy lần cũng không phá được, đành phải lặn xuống dưới băng, một hơi bơi qua.
Ngụy Tuyết và Tống Đình Ngọc nín thở, sững sờ nhìn chằm chằm.
Rất nhiều chuyện chính mắt chứng kiến mang đến rung động không thể diễn tả bằng lời.
Dù hai người đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi thực sự chứng kiến những người lính này vì nhiệm vụ mà liều mạng, vẫn không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.
Bảo vệ gia đình và đất nước không phải chỉ là lời nói đầu môi.
Có bao nhiêu người có thể chân chính cảm nhận được khó khăn gian khổ của bọn họ ?
Phòng tuyến vững chắc của đất nước và cuộc sống hòa bình của người dân được đổi bằng thanh xuân, mồ hôi và máu của họ.
Mọi người lặng lẽ đổ mồ hôi hột cho anh, cho đến khi anh bộ đội trồi lên khỏi mặt nước lội thêm một đoạn vào bờ, nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục lên đường không dừng lại.
Mọi người vẫn lặng thinh quan sát.
Niếp Duy An đặt ống nhòm xuống, nhìn vẻ mặt xúc động của hai người xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Đây là những nội dung huấn luyện bình thường họ… Tôi không biết kế hoạch tương lai của hai người là gì và tôi cũng không biết tại sao hai người cứ lười nhác trong việc luyện tập, nhưng tôi hi vọng hai người có thể suy nghĩ thấu đáo và tìm thấy niềm tin cho phép mình kiên trì dù có gặp phải bất cứ khó khăn gì!”
Tống Đình Ngọc và Ngụy Tuyết bị nói đến á khẩu, họ chỉ loay hoay trong thế giới của họ.
Họ đến đây chỉ với tâm lý vui chơi và trải nghiệm, họ biết rất rõ rằng mình sẽ không ở lâu trong Trạm y tế khó khăn này, một ngày nào đó họ sẽ trở về cuộc sống thoải mái sung túc trước đây.
Nhưng vào lúc này, những gì họ tận mắt nhìn thấy khiến họ xấu hổ và những gì Niếp Duy An nói lại càng khiến họ xấu hổ hơn.
Cũng là quân nhân, bọn họ quả thực kém một trời một vực.
Niếp Duy An không để ý tới kia hai người nữa, thu dọn đứng dậy.
Cô tìm nhóm các sĩ quan cứu binh đang ẩn nấp xung quanh, giải thích chi tiết các biện pháp sơ cứu phòng ngừa, sau đó trở về nơi cắm trại.
Mặc dù trong lòng biết rõ chỉ cần ý chí đủ mạnh, thể chất rèn luyện như vậy có thể chịu đựng được, nhưng Niếp Duy An vẫn lo lắng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Nguyên Soái vẫn canh giữ trước thiết bị liên lạc, khi nhìn thấy Niếp Duy An trở lại, anh chỉ gật đầu, mặc dù khuôn mặt vẫn vô cảm, nhưng sự căng thẳng và lo lắng trong mắt anh vẫn không thể che giấu được.
Niếp Duy An không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, không chút nghĩ ngợi liền an ủi anh: “Yên tâm đi, vừa rồi có người hoàn thành nhiệm vụ.”
Nguyên Soái nhướng mi, sắc bén nhìn cô, một lúc lâu sau, thần sắc mới chậm rãi hòa hoãn, nhàn nhạt nói: “Tôi biết, lính của tôi, dĩ nhiên