Nguyên Soái như hổ rình mồi canh giữ bên cạnh cô, làm cho Niếp Duy An không khỏi hơi trầm mặt.
Nguyên Soái cư nhiên cầm một đĩa thức ăn, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua chung quanh, cảnh giác kiểm tra xem có bất thường gì không.
Sau một hồi im lặng, Niếp Duy An đột nhiên nói: “Anh đang lo lắng cho tôi?”
Nguyên Soái suýt sặc, nuốt nước bọt nhìn cô bối rối.
Niếp Duy An cười lạnh một tiếng: “Tôi là bác sĩ, nhưng đừng quên tôi cũng là một quân nhân! Tôi từng ra nước ngoài để làm nhiệm vụ duy trì hòa bình khi chưa đầy hai mươi, và tôi có tất cả những phẩm chất mà một người quân nhân nên có!”
Nguyên Soái cau mày: “Cô muốn giải thích cái gì?”
Niếp Duy An giễu cợt nhìn đại sảnh: “Anh không phải là đang lo lắng tôi phân tâm làm hỏng việc đấy chứ?”
Nguyên Soái lập tức hiểu ra, sau đó trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất lực thật sâu.
Đúng là anh lo lắng, nhưng điều anh lo lắng chính là những người đàn ông có ý đồ xung quanh cô, hoàn toàn không giống như những gì cô đang nghĩ!
Nguyên Soái đang vắt óc suy nghĩ tìm từ để nói, nhưng trước khi anh có thể nghĩ ra một cái cớ thích hợp thì đã nghe thấy một tiếng kinh hô ngắn ngủn.
Niếp Duy An biến sắc, buông ly rượu xuống, nhanh chóng bước lên phía trước, ra sức tách đám người đang vây quanh ra, ánh mắt sắc bén lạnh lùng quát: “Tránh ra!”
Mọi người cư nhiên bị khí thế của cô dọa sợ, không tự chủ được nhường bước rẽ ra thành một đường.
Lâm Hữu Ninh chật vật cuộn mình trên sàn đá cẩm thạch mặt lạnh như băng, run rẩy không kiểm soát được, hai tay ấn mạnh vào ngực, sắc mặt tái nhợt, khó khăn nhắm mắt thở hổn hển.
Niếp Duy An vội vàng quỳ xuống bên cạnh cô bé, đặt cô nằm xuống, há miệng ra, đổ thuốc sơ cứu vào miệng cô rồi vuốt ngực giúp cô thở.
“Hữu Ninh, Hữu Ninh…” Lâm phu nhân ngồi xổm bên cạnh lo lắng rơi lệ, “Hữu Ninh con đừng dọa mẹ…”
Người đến xem ngày càng nhiều, tiếng xì xào bàn tán cũng dần nhiều hơn, khu vực nhỏ bé này rất nhanh bị vây bởi biển người chật chội.
Niếp Duy An giương mắt đảo qua, đám đông im lặng trong giây lát.
“Vui lòng tản ra! Các người vây quanh đông như vậy, Lâm tiểu thư không thở được!”
Mặc dù những người xung quanh muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng Niếp Duy An đã nói thẳng thừng như vậy, lại có một người đàn ông lạnh lùng cao lớn mặc áo giáp bảo vệ, vì vậy mọi người chỉ còn cách ngượng ngùng tản ra xung quanh.
Những ngón tay gầy gò của Lâm Hữu Ninh nắm chặt cánh tay của Niếp Duy An, đôi mi mảnh khẽ run, từ từ mở mắt ra.
Lâm Hữu Ninh rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay, làm nổi bật đôi mắt to tròn, lúc này đôi mắt ấy tràn đầy vẻ bất lực và buồn bã khiến người ta xót xa.
“Chị…” Lâm Hữu Ninh thở d.ốc, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Niếp Duy An, khẩn cầu nói, “Em muốn đi…”
Niếp Duy An nở một nụ cười an ủi, xoa đầu cô bé và nhẹ nhàng nói: “Được, chúng ta về nhà ngay bây giờ!”
Niếp Duy An đánh mắt một cái, Nguyên Soái liền im lặng tiến đến, dễ dàng bế Lâm Hữu Ninh lên, sải bước đi ra ngoài.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên kinh động đến Lâm tiên sinh, chuyện gì cũng không quan trọng bằng con gái ông, vì vậy ông đương nhiên từ chối cuộc gặp tiếp theo, đích thân đưa vợ con về nhà.
Vừa lên xe, Niếp Duy An liền lấy điện thoại di động gọi cho bác sĩ, Lâm Hữu Ninh giãy dụa vươn tay, yếu ớt kêu lên: “Em không muốn bác sĩ… Em không muốn gặp bác sĩ…”
Lâm phu nhân gấp đến độ gạt nước mắt: “Hữu Ninh ngoan a, không khỏe đương nhiên phải khám bác sĩ…”
Lâm Hữu Ninh bỗng nhiên khóc lên: “Con không muốn bác sĩ, con không cần…”
Niếp Duy An vỗ vỗ Lâm phu nhân, ra hiệu cho bà đừng lo lắng, lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lâm Hữu Ninh, an ủi cô nhóc: “Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ không gặp bác sĩ… Bây giờ thả lỏng nào, đừng lo lắng, chúng ta lập tức về nhà nghỉ ngơi đi!”
Lâm Hữu Ninh từ từ bình tĩnh lại, trên khuôn mặt tái nhợt còn vương nước mắt, yếu ớt dựa vào cửa sổ xe.
Tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng trong lòng dường như có rất nhiều tâm sự… Niếp Duy An không khỏi thầm thở dài khi nhìn thấy cô nhóc như thế này.
Khi về đến nhà, Lâm Hữu Ninh dường như đã hồi phục lại một chút, cố chấp không chịu sự giúp đỡ của bất kỳ ai, một mình chậm rãi đi về phòng.
Lâm phu nhân ngồi trong phòng khách, rốt cuộc không kìm được nước mắt, che mặt khóc: “Con gái đáng thương của tôi, một đứa trẻ ngoan như vậy, tại sao ông trời lại hành hạ con bé như vậy…”
Niếp Duy An thở dài, an ủi nói: “Cô bé đang dần khỏe lại… Lâm phu nhân, xin đừng như vậy, Hữu Ninh nhìn thấy sẽ càng đau lòng hơn!”
Lâm phu nhân hầu như không kiềm chế được cảm xúc của mình, nói luyên thuyên: “Hữu Ninh thật sự rất hiểu chuyện và tốt bụng… Cô không biết đâu, lúc đó bác sĩ nói rằng nếu ca ghép tim thành công, con bé có thể sống như một người bình thường.
Ba nó và tôi đều rất hạnh phúc, cuối cùng cũng có hy vọng sau bao nhiêu năm… Nhưng Hữu Ninh lại không vui! Con bé nói chúng tôi không thể hy vọng có một trái tim cho nó như vậy được, bởi vì như vậy là chúng ta ngày đêm mong chờ người khác chết…”
Lâm phu nhân không kìm được nước mắt: “Con bé ngoan và tốt như vậy, tại sao ông trời lại không buông tha nó…”
Niếp Duy An giật mình, trầm mặc một lát, an ủi vài câu: “Lâm phu nhân, không bằng để tôi khuyên nhủ Hữu Ninh?”
Lâm phu nhân gật đầu: “Cám ơn bác sĩ Niếp!”
Niếp Duy An gõ cửa và đi vào.
Lâm Hữu Ninh đang dựa vào đầu giường, khi thấy cô ấy đi vào, cô bé không nói gì, cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ tối om.
Niếp Duy An ngồi ở mép giường bưng một cốc sữa ấm đưa cho cô nhóc: “Đừng nghĩ nhiều, hôm nay em đã làm rất tốt!”
Lâm Hữu Ninh cười chua xót: “Hôm nay em dọa mọi người rồi…”
Niếp Duy An lắc đầu, cười an ủi nói: “Không, biểu hiện hôm này của em thực xuất sắc… Em xem, không phải còn có thanh niên mời em khiêu vũ sao?”
Lâm Hữu Ninh cười mỉa mai: “Chị, chị lớn như vậy rồi mà vẫn còn ngây thơ thế! Chị có biết tại sao anh ấy lại chủ động mời em khiêu vũ không? Là bởi vì ba em đã nhờ anh ấy! Nếu không phải là ba em… Em chẳng là gì cả! Em đã sớm chầu Diêm Vương rồi!”
Niếp Duy An im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Đây là lý do tại sao em bài xích nó?”
Lâm Hữu Ninh khẽ biến sắc, hờ hững quay mặt đi, mất tự nhiên nói: “Em không hiểu ý của chị…”
“Không phải