Sau khi hai người trở lại đơn vị, đây là ngày đầu tiên Nguyên Soái quay lại huấn luyện.
Tất cả mọi người tự nhiên đứng thẳng mạnh mẽ, sợ ngày đầu tiên vi phạm cấm kỵ của huấn luyện viên sẽ bị mắng.
Nhưng Nguyên Soái hôm nay không có tâm tư quản những người khác, ánh mắt đảo qua hai tên ngu ngốc kia, lấy ra bản kiểm điểm của bọn họ.
Thiệu Chính và Chu Tường sắc mặt cứng đờ, đột nhiên có dự cảm không lành.
Nguyên Soái vừa nhấc cằm, thản nhiên nói: “Từng người một, đứng ở đây đối mặt với mọi người, đọc to bản tự kiểm điểm của mình cho bọn họ nghe để mọi người rút kinh nghiệm!”
Thiệu Chính và Chu Tường liếc nhau, vẻ mặt cay đắng.
Để thể hiện thành ý và thái độ nhận lỗi, bản kiềm điểm bọn họ viết vài ngàn từ và còn cực kỳ...!buồn nôn.
Chu Tường không còn cách nào khác ngoài việc đắp thêm một lớp da lên mặt, bước tới cầm bản kiểm điểm và đọc cho mọi người nghe.
Nguyên Soái lạnh giọng quát: “Đọc to lên!” Chu Tường vội vàng nâng âm lượng lên, nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, không dám ngẩng đầu nhìn mọi người.
Năm giờ trời vẫn còn tối, đèn trên sân tập hợp rất mờ, Chu Tường và Thiệu Chính rất chăm chỉ đọc, không dám lơ là một chút nào.
Không bị khai trừ đã tạ ơn trời đất rồi, làm gì còn dám bất mãn với cách trừng phạt của Nguyên Soái.
Hai người rốt cục đọc xong, Nguyên Soái cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Các cậu không có tâm tư gây chuyện sao? Hừ, bắt đầu từ hôm nay, thời gian huấn luyện của hai người các cậu sẽ tăng gấp đôi! Khi người khác chạy năm nghìn mét, các cậu chạy mười nghìn mét, người khác chống đẩy hai trăm cái, các cậu bốn trăm cái...!Không hoàn thành thì đừng nghỉ ngơi!”
Thiệu Chính và Chu Tường nuốt nước miếng, ngoan ngoãn gật đầu với vẻ mặt cay đắng.
Nguyên Soái chợt quát một tiếng: "Nghe rõ chưa?"
“Vâng!”
Nguyên Soái giơ cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ rồi nói, nhìn con đường vắng vẻ trước đó: “Tất cả chú ý! Nghiêm! Rẽ trái! Việt dã năm km, bắt đầu!”
Chương trình huấn luyện đã được thiết kế tốt, thời gian ăn và ngủ được lên kế hoạch.
Vì Thiệu Chính và Chu Tường phải thực hiện huấn luyện gấp đôi, điều đó có nghĩa là họ phải rút ngắn thời gian nghỉ ngơi lại.
Sau khi chạy mười km vào ngày đầu tiên, cả hai thậm chí còn không kịp ăn sáng và phải tiếp tục huấn luyện, họ tập chiến đấu trong bùn cả buổi sáng, thậm chí huấn luyện viên còn xếp họ vào chung một nhóm.
Nước bùn cao đến đầu gối di chuyển rất bất tiện, đi được vài đoạn thì ai nấy đều lấm lem bùn đất từ đầu đến chân.
Nước lạnh thì có thể chịu được, nhưng điều mệt mỏi hơn ở đây lại là bùn bắn tung tóe, rất dễ xối vào miệng và mắt.
Bùn từ trên đầu chảy xuống khiến ai nấy đều không mở nổi mắt chứ đừng nói là dám th.ở dốc, sợ lỡ dùng sức hít vào thì sẽ bùn tràn vào mũi và miệng.
Quần áo và giày dép dính đầy bùn đất trở nên nặng nề.
Thể lực của hai người dần dần không theo kịp, cộng với cái bụng trống rỗng, việc xuất chiêu càng lúc càng chậm.
Nguyên Soái lão thần tại tại [1] đứng ở trên bờ, dùng súng nước bắn hai người bọn họ, tia nước áp lực cao giống như những cái cuốc băng đập vào người, vừa lạnh vừa đau.
“Ngày hôm qua không phải đánh nhau hàng hái lắm sao?” Nguyên Soái lạnh lùng trào phúng nói, “Sao bây giờ không đánh tiếp di?"
Hai người nhất thời nhớ tới chuyện ngày hôm qua, không hẹn mà cùng trừng mắt với đối phương, động tác lập tức hung ác.
Trong lúc nhất thời, cuộc chiến không thể dừng lại, tựa hồ cũng không phải là đánh nhau, ngược lại giống như là vì mạng sống của mình mà chiến đấu, nhằm vào chỗ yếu trên ngư đó hai người bọn họ đều có nhiều vết thương.
Lần này còn khó khăn hơn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, mặt mày đỏ tím nhưng không còn mặt mũi đến Trạm y tế chữa trị, đành cắn răng chịu đựng.
Buổi chiều là huấn luyện nhảy dù, mặc dù nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng làm cho hai kẻ kiệt sức hòa hoãn khẩu khí một chút.
Sau một ngày như vậy, Thiệu Chính và Chu Tường đã kiệt sức đến mức không còn sức lực để chiến đấu nữa, sau khi tắm xong, họ ngã quỵ xuống giường và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Ban đầu cứ nghĩ hình phạt chỉ có thể này thôi, mục đích của huấn luyện viên là cho hai tên kia ăn hành đến khi không còn sức để tranh chấp nữa, nhưng sau khi chật vật đứng dậy xếp hàng vào ngày hôm sau, họ mới biết sự việc không đơn giản như vậy.
Trước ánh mắt vui sướng khi thấy người khác gặp họa của mọi người, hai người họ phải tiếp nhận tờ giấy trong tay huấn luyện viên, đọc to bản tự kiểm điểm lần nữa...
Nguyên Soái hài lòng gật đầu: “Không sai...!Từ nay về sau, mỗi ngày sáng sớm đều tới đây đọc một lần, tới chừng nào thuộc lòng từng chữ một mới thôi!”
Không hổ là huấn luyện viên...!Mặt đen, tâm cũng đen! Không cần phải tự mình động thủ mà cũng có thể khiến họ bức bối về thể chất và tinh thần.
Không chỉ rèn luyện họ sống bằng chết, mà còn dùng cách này để đè nén tâm lý hết lần này tới lần khác.
Rất nhanh đã sắp đến Tết nguyên đán, đối với bộ đội đặc chủng mà nói, quanh năm suốt tháng huấn luyện, làm nhiệm vụ không hề có ngày nghỉ nào đáng kể.
Sau khi lần huấn luyện sinh tồn cuối cùng trong năm kết thúc, nhóm Nguyên Soái vừa lúc đi ngang qua nông trường, vì vậy họ ghé thăm nơi này, vừa vặn đón năm mới ở đây luôn.
Trong trang trại rộng lớn chỉ có hai ba tiểu binh, đứng đầu là một hạ sĩ quan cao cấp, tuổi cũng không lớn lắm, ước chừng ba mươi, vừa thấy người tới liền nở nụ cười nhiệt tình...!Nhưng trong nụ cười đó, bất kể nhìn như thế nào đều có cảm giác thờ ơ.
Ngụy Tuyết vất vả xách ba lô, tò mò liếc mắt một cái đánh giá đối phương, vụng trộm hỏi: “Chị, nơi này sao lại có hạ sĩ quan cấp năm?”
Niếp Duy An lắc đầu, cô cũng không hiểu tại sao lại có một hạ sĩ quan cấp cao ở một trang trại xa xôi như vậy.
Trong quân đội có câu “hạ sĩ quan không phải quan chức, mà hạ sĩ quan là quan chức”, giống như người trước mắt này có thể làm đến hạ sĩ quan cấp cao, về cơ bản hạ sĩ quan bậc bốn trở lên chỉ có ở những đơn vị lớn có tính chuyên nghiệp vững vàng.
Quân đội đông đảo lại không có mấy hạ sĩ quan cấp sáu, hạ sĩ quan cấp năm như người trước mắt này cũng rất hiếm thấy.
Nhưng một hạ sĩ quan cấp cao như vậy lại dành cuộc đời của mình ở trang trại để nuôi heo...
Không chỉ là Niếp Duy An mà tất cả mọi người không khỏi có chút tò mò.
Nguyên Soái cung kính đứng nghiêm hành lễ.
Đối phương uể oải cười: “Mặt than, lâu như vậy không gặp, sao cậu vẫn có vẻ mặt 250 [2] vậy!”
Những binh lính phía sau có người không nhịn được cười ra tiếng, bị ánh mắt lạnh băng đầy sát ý của huấn luyện viên quét tới đều sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại.
Nhóm bộ đội đặc chủng không dám cười, nhưng Niếp Duy An lại không kiêng kỵ như vậy, cô ha ha cười ra tiếng, tiến lên nói: “Thì ra Đại Soái còn có cái tên như