Diễn tập liên hợp đối kháng giữa ba quân khu đã chính thức kết thúc.
Quân khu Tây Nam giành thắng lợi cuối cùng.
Nhưng cả Lữ đoàn bộ đội đặc chủng không có nhiều niềm vui chiến thắng, ai cũng lo cho đồng đội bị thương…
Sau khi kết thúc diễn tập, huấn luyện cũng không quá nặng nề, tuy rằng mỗi ngày vẫn là rất vất vả, nhưng so với huấn luyện cực hạn lần trước, đã thoải mái hơn rất nhiều.
Nhóm bộ đội đặc chủng này cuối cùng cũng có cơ hội thở phào, Đại đội trưởng Trần đã đặc biệt chấp thuận cho họ một kỳ nghỉ năm ngày.
Ngoại trừ một số người sống ở vùng núi xa xôi và không thể về nhà, những người còn lại không thể chờ đợi để bắt đầu cuộc hành trình về thăm nhà.
Chu Tường và Thiệu Chính không vội vã rời đi.
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cả hai vội vã đến bệnh viện, Mã Chấn Hổ bị thương đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa được gặp, hiếm khi quân đội cho họ nghỉ vài ngày nên họ phải đến gặp đồng đội của họ.
Niếp Duy An và Nguyên Soái ngậm miệng không nói về thương thế của Mã Chấn Hổ, cho nên bọn họ nghĩ rằng bất quá là vết thương nhẹ cần nằm viện quan sát.
Không nghĩ tới khi họ vào bệnh viện và hỏi quầy lễ tân, y tá đã đưa họ thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt.
“Bốn giờ mới đến giờ được phép thăm bệnh, thời gian cũng sắp đến rồi, các cậu ở bên ngoài chờ một lát đi!”
Chu Tường cảm thấy không thích hợp, giữ chặt y tá hỏi: “Xin hỏi… Mã Chấn Hổ bị thương thế nào?”
Cô y tá liếc anh một cái: “Mất một chân thì có thể thế nào nữa?”
Thiệu Chính vành mắt lập tức đỏ lên, nghẹn ngào mắng: “Nói nhảm cái gì! Làm sao có thể mất đi một chân… Cậu ấy rõ ràng không có việc gì…”
Thấy bọn họ như vậy, y tá thở dài: “Một lát nữa đi vào đừng như vậy, đừng làm bệnh nhân kích động, nếu không huyết áp sẽ tăng cao, miệng vết thương lại dễ chảy máu…”
Thiệu Chính dùng sức lau nước mắt, lẩm bẩm lặp lại: “Làm sao có thể, làm sao có thể…”
Chu Tường hốc mắt đỏ lên, ngồi ở một bên không nói lời nào.
Mã Chấn Hổ là đồng đội của họ, tình cảm của bọn họ được xây dựng trong quá trình huấn luyện gian khổ như vậy, người ngoài vốn sẽ không hiểu được.
Họ cùng ăn cùng ngủ, cùng nhau tập luyện, cùng đá bóng, cùng nhau hoàn thành nhiều nhiệm vụ… Ngày đêm bên nhau, cùng vui cùng khổ, cứ ngỡ sẽ tiếp tục như vậy, rồi một ngày nào đó trên chiến trường thực sự, họ sẽ kề vai sát cánh bên nhau chiến đấu với kẻ thù!
Nhưng giờ đây, vì một tai nạn, Mã Chấn Hỗ sẽ vĩnh viễn rời đi, đồng thời từ bỏ ước mơ trở thành quân nhân chuyên nghiệp của mình!
Suy cho cùng, Chu Tường đã từng trải nhiều hơn Thiệu Chính nên cậu biết điều đó có nghĩa là gì… Mã Chấn Hổ nhất định sẽ chuyển nghề và trở về quê hương, nhưng một cựu binh tàn tật như cậu ấy làm sao có thể sống tốt khi trở về nhà?
Chu Tường cảm thấy vô cùng đau khổ, cố nén nước mắt và vỗ vai Thiệu Chính: “Lát nữa đi vào… Đừng khóc!”
Thiệu Chính dùng sức gật đầu, lau nước mắt, dưới sự hướng dẫn của y tá, bọn hih thay quần áo và giày vô khuẩn, sau đó đi vào phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Căn phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, trên đầu giường có hai giỏ trái cây, thoạt nhìn tràn ngập một màu trắng xóa u buồn, tuyệt vọng cùng lạnh lẽo.
Mã Chấn Hựu nhìn thấy bọn họ, cười toe toét: “Các cậu đến rồi?”
Thiệu Chính không biết tại sao, bốn từ đơn giản như vậy ngay lập tức khiến cậu rơi nước mắt.
Mã Chấn Hổ khó khăn giơ tay lên, khịt mũi, những người lính đều gầy và mảnh khảnh.
Thiệu Chính còn trẻ, cạo trọc đầu, không đội mũ trông rất buồn cười.
“Làm sao lại khóc a! Ông đây không phải còn sống sao!” Mã Chấn Hổ cười thở dài, “Đã lớn rồi còn khóc cũng không biết xấu hổ!”
Hai người đến vội vàng đến mức không nghĩ tới việc mua quà, cũng không nghĩ tới sẽ thành ra thế này…
Nhất thời không ai nói câu nào an ủi… Đó là anh em của bọn họ, bọn họ đương nhiên hiểu được, Mã Chấn Hổ hoàn toàn không cần những thứ an ủi vô dụng đó.
Thời gian thăm bệnh không dài, ba người tụ tập nói chuyện, rất nhanh y tá liền chạy tới đuổi bọn họ đi.
Trước khi đi, Mã Chấn Hổ gắt gao cầm tay Thiệu Chính thật chặt, thở dài: “A Chính, cậu không còn trẻ nữa, đã đến lúc phải trưởng thành rồi! Sau này cậu phải thay đổi tính tình, đừng có cà chớn như trước!”
Thiệu Chính sụt sịt và gật đầu quyết liệt.
Mã Chấn Hổ trịnh trọng nhìn cậu: “Đừng phụ lòng hy vọng mọi người, sau này hãy trở thành một quân nhân vĩ đại!”
Thiệu Chính chưa từng trải qua đau lòng như vậy, từ khi sinh ra đã là đứa con trai út được cưng chiều nhất trong nhà, điều kiện gia đình rất tốt cho phép cậu lớn lên theo ý mình, muốn làm gì thì làm… Cậu đến trường trung học theo ý thích, sau khi tốt nghiệp cũng không ghi danh trường đại học mà theo Chu Tường để tham gia tuyển chọn vào quân đội.
Vì xuất thân vững vàng nên trong quân đội luôn ngang ngược tung hoành, chưa từng trải qua nỗi đau như vậy.
Thiệu Chính chưa bao giờ nghĩ đến tương lai, cũng không biết tại sao mình lại muốn làm quân nhân, chính vì tính cách kiên cường của mình mà cậu đã khổ luyện để được vào lữ đoàn đặc chủng… Cậu không có lý tưởng trở thành một quân nhân chuyên nghiệp và cậu chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ tồn tại mãi mãi.
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy đồng đội nhìn vào mắt mình với sự nhiệt huyết chân thành như vậy, Thiệu Chính đột nhiên hiểu ra thế nào là một quân nhân thực sự…
Thiệu Chính vươn tay hành lễ tư thế quân đội nghiêm trang, trịnh trọng nói: “Tôi sẽ!”
Hai người vừa ra khỏi cửa, còn chưa kịp chỉnh đốn lại cảm xúc, ngẩng đầu liền thấy Nguyên Soái và Niếp Duy An.
Nguyên Soái sắc mặt tối sầm, lại bắt đầu mắng người: “Trên người còn mặc quân trang! Đi đứng cũng không đàng hoàng! Nhìn bộ dạng các cậu còn ra thể thống gì!”
Thiệu Chính và Chu Tường phản xạ có điều kiện đứng nghiêm ưỡn ngực, sau khi hành lễ nói: “Huấn luyện viên, bác sĩ Niếp, chúng tôi đến thăm Mã Chấn Hổ!”
Nguyên Soái trừng mắt nhìn bọn họ một cái: “Thực làm cho đồng đội các cậu mất mặt! Xem xong rồi thì nhanh chạy lấy người đi!”
Thiệu Chính và Chu Tường không dám nhiều lời, vội vàng ra khỏi bệnh viện.
Niếp Duy An nhịn không được bật cười: “Anh nghiêm khắc như vậy làm gì, xem anh dọa bọn họ kìa!”
Nguyên Soái nhíu mày: “Một đám trẩu tre không khiến người khác bớt lo được, lúc nào cũng gây chuyện cho lão tử giải quyết!”
Niếp Duy An đi về hướng khác: “Được rồi, được rồi, anh đi xem Mã Chấn Hổ đi, tôi tìm bác sĩ điều trị của cậu ấy hỏi tình hình một chút!”
Nguyên Soái mỗi ngày đều sẽ dành thời gian tới đây, có đôi khi đến đã quá giờ thăm bệnh, chỉ