Sau khi ăn xong thời gian còn sớm, Niếp Duy An đưa Nguyên Soái đến trung tâm thương mại, bởi vì lúc đi vội vàng, Nguyên Soái ngay cả quần áo đều không có chuẩn bị.
Không thể đi đám cưới mà còn mặc đồ rằn ri được, người không biết sẽ tưởng mình vào đây quậy phá.
Đối với quần áo Nguyên Soái cũng không chú ý nhiều, Niếp Duy An lại nhanh nhẹn, hai người vào trung tâm thương mại liền đi đến khu trang phục nam, nhanh chóng chọn một bộ âu phục màu đen.
Sau khi chọn tất cả phụ kiện theo tư vấn của nhân viên bán hàng, Nguyên Soái liền ôm một đống đồ vào phòng thử quần áo.
Cô gái tư vấn mua sắm nở nụ cười rất hiền lành: “Bạn trai cô thật oai phong.”
Nguyên Soái đầy người chính khí, cao lớn dũng mãnh, khuôn mặt góc cạnh nam tính, giống như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, mang theo một tia nguy hiểm thần bí, nhưng lại khiến người chung quanh cảm thấy an toàn khó hiểu.
Trong phòng thay quần áo, Nguyên Soái dán chặt lỗ tai lên cửa, nín thở nghe Niếp Duy An trả lời.
Niếp Duy An kín đáo liếc nhìn phòng thay đồ đang đóng kín, cười nói: “Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp...”
Cô gái tư vấn mím môi cười, rõ ràng là không tin.
Nguyên Soái thay quần áo rất nhanh, từ trong ra ngoài đều nhanh chóng chỉnh tề, cầm cà vạt trên tay bước ra ngoài.
Niếp Duy An nhướng mày nhìn anh, chiếc áo sơ mi trắng không cài khuy, cổ áo dựng lên, áo vest để mở tạo cho anh vẻ đẹp trai phóng khoáng không gò bó.
Đây là lần đầu tiên Niếp Duy An nhìn thấy anh mặc lễ phục, thông thường cô chỉ thấy anh mặc quân phục huấn luyện hoặc thường phục...!Tuy rằng bộ quân phục màu xanh lục cũng rất đẹp, nhưng sự thay đổi đột ngột như vậy khiến cô có chút kinh ngạc.
Niếp Duy An mỉm cười bước tới, nhận lấy chiếc cà vạt từ tay anh, nhẹ nhàng quấn quanh cổ anh, thắt lại cẩn thận, sau đó bẻ cổ áo anh xuống, vỗ nhẹ và vuốt phẳng.
Tiếp xúc gần gũi khiến cô có thể ngửi thấy hơi thở nam tính đặc thù của Nguyên Soái, sảng khoái và yên tâm, khiến người ta không tự chủ được muốn dựa vào.
Nguyên Soái hơi ngẩng đầu để cô dùng đôi tay nhỏ bé sửa sang quần áo của mình, vành tai anh hơi ửng đỏ không được tự nhiên quay mặt đi, nhìn thấy nụ cười thú vị của cô nhân viên bán hàng, anh có chút không biết làm sao.
Niếp Duy An vỗ vỗ ngực anh, lùi lại hai bước cẩn thận đánh giá, búng tay nói: “Không tồi! Rất đẹp!”
Nguyên Soái có chút đỏ mặt, ‘khụ’ một tiếng: “Cô thích là tốt rồi...!Lấy cái này đi!”
Niếp Duy An: “...”
Lúc trước khi phải đi làm nhiệm vụ, cũng từng ngủ cùng nhau, nhưng khi đó cũng có rất nhiều người nên cũng không quá ngại ngùng.
Hiện tại cô nam quả nữ ở cùng một nhà, Niếp Duy An bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Niếp Duy An lấy chăn gối từ phòng ngủ ra, may mắn là nhiệt độ ban đêm ở thành phố L không thấp, điều hòa bật nhiệt độ cao cũng sẽ không bị cảm lạnh, huống chi Nguyên Soái da dày thịt béo… Niếp Duy An ‘hắc hắc’ cười một cách rất không phúc hậu.
Niếp Duy An thu dọn sô pha xong thì Nguyên Soái vừa tắm xong bước ra ngoài.
Cô quay lại nhìn, thiếu chút nữa bị một màn này chọc cho mù mắt.
Người đàn ông cường tráng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ bụng nổi rõ theo nhịp thở nhẹ nhàng nhấp nhô, đường nhân ngư lộ rõ trên mép khăn tắm, những giọt nước chậm rãi trượt trên người anh, ánh đèn chiếu rọi vào càng làm các cơ bắp thêm săn chắc và tràn ngập dụ hoặc.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy thân thể tr.ần trụi của Nguyên soái, nhưng lần trước khi trong lòng tràn đầy tức giận, Niếp Duy An không để ý lắm đến cơ thể của anh, hiện tại lại bất ngờ đụng phải anh khiến mặt cô lập tức nóng lên.
Niếp Duy An ho khan một tiếng, mất tự nhiên quay đi chỗ khác, phủ đầu lớn tiếng nói: “Sao anh tắm xong không mặc quần áo mà đã ra ngoài rồi?"
Nguyên Soái vô tội nhìn cô: “Tôi không mang áo ngủ.”
Niếp Duy An trong lòng phỉ nhổ một phen, tâm tư biểu hiện rõ ràng như vậy, cư nhiên một chữ thổ lộ anh cũng không chịu nói ra!
Niếp Duy An đảo mắt, đi vòng qua anh và bước vào phòng.
Sau khi đóng cửa lại, trong phòng ngủ nhỏ chỉ còn lại mình cô, Niếp Duy An chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ khuôn mặt hơi nóng của mình, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Không thể không nói khí thế Nguyên Soái quá mạnh, ngay cả cô cũng chịu không nổi...
Ngay khi Niếp Duy An leo lên giường và chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng ngủ bị gõ hai tiếng.
“Chuyện gì thế?” Niếp Duy An hỏi.
Nguyên Soái ở ngoài cửa nói: “Cô có phong bì màu đỏ không? Đi tham gia hôn lễ dù sao cũng phải có bao tiền lì xì...”
Niếp Duy An nhắm mắt lại, giơ ngón giữa hướng về phía cửa, sau đó cô tìm một phong bì màu đỏ từ trong ngăn kéo, hùng hổ mở cửa, đem phong bì vỗ mạnh vào ngực anh.
“Bốp --”
Nguyên Soái vẫn ở trần thân trên, một tiếng ‘bốp’ đánh lên ngực anh tạo ra tiếng vang thâm thúy, Niếp Duy An giống như phát hiện ra một chuyện thú vị, cảm thấy buồn cười không nhịn được liền ‘bốp bốp’ vỗ thêm vài cái nữa.
Nguyên Soái híp mắt, bỗng nhiên đè lại tay cô đang dán vào ngực mình, mặc dù Niếp Duy An nhiều năm huấn luyện nên lòng bàn tay thập phần thô ráp, nhưng so với tay đàn ông vẫn rất khác.
Lòng bàn tay ấm áp áp lên lồng ngực mát lạnh, nhiệt độ tựa hồ xuyên qua da thịt ép vào trái tim, ấm áp nhưng cũng trêu chọc lòng người.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội, không khí như đang nồng cháy, dường như có thể nghe thấy một tiếng răng rắc nhỏ nhoi...
Niếp Duy An xấu hổ rút tay lại, nhưng càng bị ấn mạnh hơn, dưới làn da trần là nhịp tim mạnh mẽ, đập thẳng vào đáy lòng cô.
Nguyên soái cong môi, nhướng mày giễu cợt nói: “Cô đang trêu đùa tôi đấy à?”
Niếp Duy An im lặng một lúc, sau đó không thể tin được cười lên, đôi mắt lóe lên, đột nhiên đẩy mạnh một cái, khiến Nguyên Soái không tự chủ được lùi lại một bước, dán vào cửa.
Nguyên Soái còn không kịp phản ứng, môi đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Niếp Duy An hơi kiễng chân hôn anh, áp lấy đôi môi mỏng của anh, sau đó vươn đầu lưỡi nhanh chóng quét qua, cắn nhẹ khiêu khích, anh còn chưa kịp đáp lại, cô đã lùi ra sau.
Ánh mắt Niếp Duy An bỗng nhiên trở nên quyến rũ động lòng người, từ khóe mắt liếc xéo anh một cái, cười nói: “Cái này mới gọi là trêu đùa.”
Nguyên Soái vẻ mặt đầy kinh ngạc không thể tin được, nhìn chằm chằm vào đôi môi ẩm ướt hơi đỏ của cô, đôi mắt anh đột nhiên trở nên tối tăm và nguy hiểm, ngay khi anh định phản kích, Niếp Duy An đã lấy tốc độ sét đánh đóng sập cửa lại, xém chút nữa đập bẹp cái mũi Nguyên Soái.
Nguyên Soái: “...”
Nguyên Soái vẻ mặt nghẹn khuất, sắc mặt đỏ lên, tức muốn bốc khói, trừng mắt nhìn cánh cửa hận không thể khoét trên đó một cái lỗ.
Niếp Duy An ở phía sau cửa cười trộm, vui vẻ nói: “Đã khuya rồi, ngày mai còn phải dậy sớm, nhanh đi ngủ