Niếp Duy An khó chịu giãy giụa nhưng không thể tránh khỏi anh, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, dùng khuỷu tay thú.c mạnh về phía sau, Nguyên Soái phản ứng nhanh chóng đỡ được đòn tấn công và nới lỏng sự kiềm chế trên người cô.
Niếp Duy An nhanh chóng lùi ra xa, khuôn mặt lạnh lùng như thể cô quá lười để nói chuyện với anh.
Nguyên Soái tiếc nuối thở dài, cũng không để ý lắm, ngồi trở lại chỗ ngồi ban đầu, tự mình nói tiếp: “Dù sao anh gia nhập bộ đội đặc chủng, vài năm nữa cũng không định rời đi, cũng không nghĩ đến vấn đề thăng chức.
Cho nên sinh một hay hai đứa cũng sẽ không phải chuyện lớn.”
Quân nhân bình thường muốn được thăng chức rất khó.
Mà quân nhân một khi đã làm trinh sát hoặc bộ đội đặc chủng thì tương lai ở trong quân đội về cơ bản là tương đối ngắn.
Giống như bộ binh, thiết giáp… Thậm chí quân nhân làm hậu cần cũng đều có khả năng trở thành tướng, nhưng riêng trinh sát và bộ đội đặc chủng lại không được, bởi vì bọn họ không phải lực lượng chủ lực của quân đội.
Hơn nữa bọn họ vốn là thiểu số, phụ thuộc vào quân khu, tuy có vị trí chiến đấu quan trọng không thể thay thế, nhưng lại không thể trở thành đội ngũ tác chiến chủ lực.
Cho nên Nguyên Soái nói đúng, nếu như anh ở lại đại đội đặc chủng, nhiều nhất chỉ có thể đợi Đại đội trưởng Trần về hưu hoặc bị thuyên chuyển thì anh có thể thăng chức lên đại tá, sau đó căn bản không có khả năng lên cao nữa.
Niếp Duy An rốt cục không thể nhịn được nữa, đành phải cắt ngang sự tưởng tượng của anh: “Điều gì khiến anh nghĩ rằng… rằng tôi sẽ sinh con với anh?”
Nguyên Soái nhíu mày: “Chẳng lẽ em muốn sống theo kiểu DINK [1]?”
Không đợi Niếp Duy An trả lời, Nguyên Soái nói với vẻ mặt không bằng lòng: “Đừng đùa giỡn! Không nên chạy theo xu hướng như vậy! Phụ nữ vẫn phải tuân theo quy luật tự nhiên.
Không sinh con sẽ không tốt cho thể chất và tinh thần của em…”
“…”
Niếp Duy An thực sự cảm thấy ý tưởng đạp anh xuống hồ để anh tỉnh táo lại vẫn có ích hơn.
“Khoan nói đến chuyện sinh con…” Niếp Duy An không thể không đánh gãy suy nghĩ của anh, “Tôi vì sao phải sinh con cho anh?”
Nguyên Soái bỗng nhiên trầm mặc, híp mắt mang theo uy hiếp mười phần nhìn cô: “Em có ý gì?”
Cảnh xuân tươi đẹp bên hồ, chim hót hoa thơm liễu rủ, nhưng tựa hồ trong nháy mắt trở nên quỷ dị.
Rõ ràng không khí rất ấm áp, nhưng dưới sự áp chế khí thế mạnh mẽ của Nguyên Soái lại trở nên tràn ngập sát khí.
Niếp Duy An căn bản không sợ anh, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Tôi với anh rất thân thiết sao? Anh còn chưa nói chuyện kết hôn đã nhảy đến chuyện sinh con.
Anh không thấy khôi hài sao?”
“Anh không nghĩ vậy.” Nguyên Soái nghiêm túc nhắc nhở cô, “Chúng ta đã gặp qua trưởng bối, hơn nữa chúng ta cũng lớn tuổi rồi, nên suy nghĩ cho tương lai một chút!”
Đôi mắt Niếp Duy An chợt sáng lên, phúc chí tâm linh [2], cô giả vờ nghiêm túc nói: “Không, đối tượng kết hôn lý tưởng của tôi nhất định phải là một người đàn ông yêu tôi thật nhiều! Anh không yêu tôi, làm sao tôi có thể nói về vấn đề kết hôn với anh?”
Nguyên Soái nhất thời nghẹn họng.
Niếp Duy An cười híp mắt nhìn anh, nhàn nhạt hỏi: “Anh yêu tôi sao?”
Nguyên Soái mím chặt môi, nghẹn nửa ngày cũng không thốt lên được câu thú nhận, vẻ mặt rối rắm.
Niếp Duy An bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, trời xanh mây trắng, mùa xuân thực sự khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Nguyên Soái nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Tống Đình Ngọc cũng không yêu em!”
Niếp Duy An ngẩn người, nhún vai không hài lòng, nhướng mày nhìn anh đầy ẩn ý, cười nói: “Nhưng người ta có khuôn mặt trắng a!”
Nguyên Soái: “…”
Nguyên Soái nhịn không được biện hộ: “Mặt trắng cũng không thể làm cơm ăn!”
“Ừm, không thể làm cơm ăn!” Niếp Duy An thản nhiên mở miệng, “Nhưng là có thể làm cho tôi nhìn vừa mắt!”
Mặt nước bỗng nhiên dao động, Niếp Duy An vui sướng kêu lên: “Ai nha, cá mắc câu rồi!”
Nói xong, cô vội vàng rút dây câu, bắt được con cá trắm cỏ rất to.
Niếp Duy An vui vẻ ném con cá vào xô, vươn vai, nhấc xô lên, xách cần câu chuẩn bị đi về.
Nguyên Soái bỗng nhiên nặng nề “Ừm” một tiếng, khiến Niếp Duy An quay lại nhìn anh.
“Anh lại bị táo bón à?” Niếp Duy An nhìn vẻ mặt kỳ lạ của anh một cách khó hiểu, đảo mắt một cái sau đó lại đi về.
Nguyên Soái chán nản cào vỏ cây, cảm thấy vô cùng cô đơn giữa mùa xuân muôn hoa đua nở.
Niếp Duy An đi một quãng rất xa, mới bỗng nhiên hiểu được âm thanh “Ừm” vừa rồi có nghĩ là gì…
Cô hỏi anh “Anh yêu tôi sao?”, Nguyên Soái trả lời chỉ có một từ “Ừm”.
Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác không diễn tả được, nhưng Niếp Duy An lại không giấu được nụ cười trên khóe môi, lắc đầu thở dài, cô vui vẻ quay về.
Niếp Duy An đem cá vào bếp, lấy một chậu nước bắt đầu chế biến, dùng dao khéo léo cạo sạch vảy cá, chuẩn bị cho bữa trưa.
Ăn cơm không nên lúc nào cũng làm phiền người trong thôn, dù sao bọn họ ở đây nhiều người như vậy, mọi người đều góp sức làm.
Niếp Duy An nghĩ mọi người cả buổi sáng luyện tập nhất định rất mệt mỏi, liền chủ động nấu cơm cùng vài nhân viên của bệnh viện.
Giờ cơm trưa không thấy Tống Đình Ngọc, Niếp Duy An không biết anh ta lại chạy đi đâu, sợ anh ta lại bị Thiệu Chính bắt nạt nên lo lắng đi tìm.
Tống Đình Ngọc cư nhiên không ở trong phòng.
Niếp Duy An ngạc nhiên, tìm một vòng chung quanh, cuối cùng cũng tìm được người ở sân huấn luyện.
Bác sĩ Tiểu Tống không đội mũ, khuôn mặt phơi dưới nắng đến đỏ bừng, đang đứng thẳng trong tư thế quân nhân.
Niếp Duy An đột nhiên phát hiện ra rằng so với lần đầu tiên cô gặp Tống Đình Ngọc, anh thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Tuy rằng hiện tại anh vẫn thường rơi nước mắt và hay bị đám Thiệu Chính bắt nạt… Nhưng cũng không lười nhác như trước đây nữa, quá trình rèn luyện không ngừng cũng đã tạo cho anh có phong thái của một quân nhân, dù thân thể vẫn gầy nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác an tâm, không hùng dũng nhưng lại rất kiên cường.
Niếp Duy An vui mừng thở dài, bước lên phía trước và đi xung quanh anh ta.
Tống Đình Ngọc mỉm cười, mồ hôi trên trán trong suốt như pha lê, trông rất bừng bừng sinh khí.
“Xin chào bác sĩ Niếp, sao cô lại tới đây?”
Niếp Duy An cười cười: “Thấy anh không đi ăn cơm, liền ra ngoài tìm anh… Sao đột nhiên lại vất vả như vậy? Trưa anh còn đứng phơi nắng làm gì? Không đói bụng sao?”
Tống Đình Ngọc xấu hổ cười toe toét: “Thiếu tá Nguyên nói rằng huấn luyện của tôi không đủ mạnh, yêu cầu tôi cần phải tăng cường… Hơn nữa anh ấy chê tôi mặt quá trắng, tác chiến sẽ dễ bị lộ, vì vậy tôi đi phơi nắng nhiều một chút…”
Niếp