Niếp Duy An không nói nên lời, nghĩ rằng nếu cô phải liều mạng chiến đấu đến chết với Nguyên Soái...!liệu cô có thể đánh bại anh không?
Thật là không biết xấu hổ!
Đầu óc cô bị thần kinh rồi mới lên giường với tên đàn ông không biết xấu hổ như vậy!
Nguyên Soái tựa hồ cũng không có chú ý tới suy nghĩ của cô, bàn tay to vu.ốt ve mái tóc dài của cô, thản nhiên nói: “Trở về anh sẽ đánh báo cáo.”
Niếp Duy An nhíu mày: “Đánh báo cáo gì?”
“Báo cáo kết hôn a!” Nguyên Soái trả lời đương nhiên, “Cấp trên phê duyệt đại khái còn cần hơn nửa tháng, nhưng nếu nhờ quan hệ, hẳn là không tới mấy ngày…”
“Đợi đã!” Niếp Duy An không thể không lên tiếng đánh gãy trí tưởng tượng của anh, “Em khi nào thì đồng ý kết hôn với anh? Còn có...!Điều gì làm anh nghĩ rằng em sẽ kết hôn với anh?”
Nguyên Soái dừng một chút, kiềm chế cảm xúc, dụ dỗ phân tích nói: “Trưởng bối anh cũng gặp rồi, người nhà em đều đồng ý… Hơn nữa, những gì nên làm cũng đã làm rồi, em không gả cho anh thì còn gả cho ai?”
Niếp Duy An lơ đễnh cười nhạo nói: “Đó là hai bên tình nguyện mà! Giờ là thời đại nào rồi, nam nữ ho.an ái, đều là người trưởng thành, nhu cầu sinh lý cũng rất bình thường!”
Nguyên Soái sắc mặt trầm xuống: “Em có ý gì? Lần sau không có anh, em có nhu cầu thì có thể tìm người khác à?”
Niếp Duy An nhún vai, thản nhiên nói: “Có thể tìm người khác lắm chứ, anh không có kinh nghiệm và kỹ thuật…”
“Hừ!” Nguyên Soái hừ lạnh một tiếng, dựa vào đầu giường, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Em thử tìm người khác xem, anh liền giết một người trong đó! Tin hay không anh có vô số phương pháp giết người thần không biết quỷ không hay, không lưu lại bất cứ dấu vết gì?”
Niếp Duy An cuối cùng cũng không nhịn được bật cười ha ha, vươn tay nhéo nhéo mặt anh vui vẻ nói: “Anh buồn cười thật đấy! Giống như một đứa trẻ vậy, nói gì anh cũng tin...!Ai nha, giờ em mới nhận ra Đại Soái anh cư nhiên lại đáng yêu như thế!”
Nguyên Soái ngẩn người, sau đó sắc mặt càng đen lại.
Niếp Duy An không chút khách khí nhào nặn khuôn mặt anh, cười nói: “Yên tâm đi nào, bây giờ em chưa tìm được người nào vừa mắt hơn anh.
Mặc dù anh… Khụ, không kinh nghiệm, không kỹ thuật… Nhưng dáng người không tồi nha!”
Nói xong, máu háo sắc của Niếp Duy An nổi lên, đưa tay sờ s.oạng vuố.t ve ngực anh.
Nguyên Soái lửa giận trong mắt lập tức tiêu tán, sắc mặt cổ quái nhìn cô chằm chằm.
“Này, vẻ mặt đó của anh là sao á?”
Niếp Duy An hoài nghi và ghét bỏ nhìn anh: “Anh không phải vừa đánh rắm đấy chứ?” Vừa nói cô vừa đưa tay bịt mũi mình.
Nguyên Soái hờ hững nhìn cô, nghiêm túc giải thích: “Không phải, anh thẹn thùng!”
Niếp Duy An: “...”
Niếp Duy An đảo mắt: “...Thực xin lỗi, mặt anh đen quá nên em không thấy được!”
Hai người sau khi tỉnh lại liền khẩu chiến, không có chút thẹn thùng nào nên có giữa nam và nữ sau khi đã trải qua một đêm ho.an ái.
Nhưng nhờ như vậy, hai người họ lại trông giống như một đôi vợ chồng ăn ý và ấm áp…
Niếp Duy An dù sao cũng từng huấn luyện cường độ cao, mặc dù vừa tỉnh lại toàn thân đau nhức vô lực nhưng sau một lúc cô liền thích ứng được.
Thời gian đã không còn sớm, nếu không dậy chuẩn bị có thể không bắt kịp xe buýt về lại thị trấn.
Hai người rời giường đi rửa mặt, đều tham gia quân ngũ nhiều năm nên nhiều thói quen cũng rất giống nhau, thậm chí ngay cả bàn chải đánh răng cũng để vị trí cũng giống hệt nhau.
Thu dọn đồ đạc xong, bọn họ liền xuống lầu tính tiền.
Đi xe buýt từ huyện nhỏ đến thị trấn đã muốn chạng vạng, dân làng đi chợ trên thị trấn cũng đã về thôn, đợi một lát không bắt được xe quá giang về thôn.
Niếp Duy An duỗi tay duỗi chân, nhìn đồng hồ nói: “Xem ra khó bắt xe để về lại thị trấn, có vẻ phải đi bộ về thôn rồi!”
Kỳ thật cũng cách hơn mười dặm đường, nếu tính như huấn luyện của quân đội thì không tới một giờ là có thể đến được.
Nguyên Soái hiểu ý nhìn cô: “Eo còn đau không?”
Niếp Duy An: “...”
Cô căn bản không có ý đó! Tuy rằng thắt lưng cô vẫn còn mỏi và đau, chân cũng rút gân… Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không chịu được!
Khi cô nói phải đi bộ, cô không có ý gì, cũng chỉ đơn thuần là cảm thán thôi.
Lão Soái này, có cần phải tinh tế mẫn cảm vậy không?
Niếp Duy An bất đắc dĩ thở dài, trêu ghẹo nói: “Dù thế nào, chẳng lẽ lưng em đau thì anh sẽ cõng em sao?”
Nguyên Soái nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, anh cõng em!”
Nguyên Soái đi đến trước mặt Niếp Duy An, đưa lưng về phía cô sau đó khom người ngồi xuống.
“Đi lên đi!”
Niếp Duy An nhíu mày, sau đó vui vẻ phóng lên lưng anh khiến Nguyên Soái không tự chủ được lảo đảo hai bước.
“Giữ chắc!”
Nguyên Soái sắc mặt đen thùi, Niếp Duy An tuy rằng nhìn khá gầy, nhưng cô ấy cao và cơ bắp trên người cũng rất săn chắc do nhiều năm huấn luyện, vì vậy cân nặng vẫn đáng kể… Một trăm cân [1] rơi trên lưng anh một cách thô bạo như vậy làm anh có chút đứng không vững.
Nguyên Soái cõng cô đứng lên, thâm ý ra lệnh: “Kẹp chặt!”
Niếp Duy An nhéo nhéo lỗ tai anh, hừ hừ nói: “Cõng em cho đàng hoàng đấy! Chạy mau, trời tối mà không đến được, em sẽ nghĩ anh bị suy thận đấy!”
Đó là vấn đề về thể diện của một người đàn ông, vì vậy Nguyên Soái không còn cách nào khác ngoài việc thể hiện sức mạnh của mình, nhanh chóng lao về phía thôn làng.
Gió đầu mùa hè mát mẻ sảng khoái, không phải kiểu thiêu đốt nên khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Không khí trong núi trong lành, buổi tối muôn chim về tổ hót véo von, ven đường hoa thơm, khỏi nói cũng biết dễ chịu biết bao.
Đương nhiên...!sẽ càng tuyệt vời hơn nếu người đàn ông đang cõng cô không xóc nảy điên cuồng đến mức làm cô muốn sùi bọt mép như vậy!
Niếp Duy An cảm thấy hối hận vì đã khiêu khích anh.
Nguyên Soái chạy hết sức và cuối cùng cũng nhìn thấy thôn làng trước khi trời tối.
Thả người trên lưng xuống, Nguyên Soái cũng chỉ thở hổn hển một lúc, sắc mặt cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là trên trán toát ra chút mồ hôi.
Về đến thôn vừa lúc trạm y tế đang ăn cơm tối, bộ đội đặc chủng cùng nhân viên y tế cũng đã về.
Bởi vì là ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự, mọi người chỉ đơn giản kê vài cái bàn lớn ngoài trời cùng nhau ăn cơm.
Người trẻ tuổi ngồi cùng một chỗ luôn có vô số chủ đề để nói, bàn nào cũng rộn rã tiếng cười đùa, mọi người ra ngoài chơi hai ngày, mang về rất nhiều rượu, trên bàn ăn những chiếc cốc liên tục được châm đầy rượu.
Không có nhiệm vụ, cũng không ở trong quân doanh, Nguyên Soái đương nhiên mặc kệ để bọn họ quẩy, thậm chí anh còn bị mọi người kéo qua uống vài ly rượu.
Khi