Nhờ có động lực từ viễn cảnh tốt đẹp mà Niếp Duy An vừa hứa hẹn với anh – ra mắt ba vợ tương lai, hiệu suất làm việc của Nguyên Soái nhanh chóng tăng vọt.
Vụ án buôn người có quy mô cực lớn này do Cục cảnh an thành phố C trực tiếp phụ trách.
Cục cảnh sát thành phố C và quân khu Tây Nam trước đây vẫn luôn hợp tác với nhau nên quan hệ tự rất thân thiết, Nguyên Soái đi loanh quanh nhờ vả một chút, sau đó hoàn thành một loạt thủ tục chuyển viện cho đứa bé.
Vốn dĩ cha mẹ đều đã qua đời, đứa bé sẽ được phán định là cô nhi.
Khi tình trạng thân thể của đứa trẻ khá hơn thì có thể xuất viện, sau đó đương nhiên sẽ giao cho cô nhi viện, sau đó cô nhi viện sẽ liên hệ và thu xếp, nếu có gia đình phù hợp, đứa trẻ sẽ được nhận làm con nuôi.
Bây giờ, Nguyên Soái chỉ cần đổi cô nhi viện sẽ tiếp nhận đứa trẻ từ cô nhi viện thành phố C sang thành phố L.
Vụ án trên cơ bản đã khép lại, đứa trẻ không liên quan gì đến vụ án buôn người nên việc này được xử lý nhanh chóng.
Huống chi Nguyên Soái thuộc lữ đoàn đặc chủng đại đội, hơn nữa gia đình của anh có bối cảnh không phải dạng vừa, cục cảnh sát thành phố C dĩ nhiên rất vui mừng bán cho anh một cái nợ ân tình.
Bởi vì thân thể cục cưng tương đối yếu, hơn nữa cục hàng không cũng có quy định trẻ sơ sinh chưa đủ mười bốn ngày tuổi và chưa đủ sức khỏe sẽ không được phép lên máy bay, Niếp Duy An truy rằng trong lòng lo lắng nhưng cũng chỉ có thể từ từ chờ đợi.
Nguyên Soái an ủi nói: “Yên tâm, anh đã tìm một y tá chăm sóc cho đứa bé rồi, y tá đó là người có nhiều kinh nghiệm với trẻ sơ sinh, rất đáng tin cậy.
Em không cần lo lắng rằng đứa bé sẽ không được chăm sóc cẩn thận.”
Niếp Duy An dĩ nhiên tin tưởng Nguyên Soái, chắc chắn là anh đã điều tra rất cẩn thận, trong lòng cô liền thả lỏng.
Nguyên Soái vẫn luôn dò xét sắc mặt cô, thấy cô không còn quá lo lắng, liền giống như lơ đãng mở miệng: “Đúng rồi, ba chúng ta có đặc biệt thích món gì không?”
Niếp Duy An phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được ba từ “ba chúng ta”, ngay trong thời tiết nắng nóng này mà muốn hắt xì vài cái, giơ ngón tay giữa lên một cách khinh thường, châm chọc nói: “Da mặt anh còn dày hơn cả áo chống đạn đấy! Không chỉ đen, mà còn dày đến mức thiên hạ vô địch!”
Nguyên Soái một chút cũng không để ý mỉa mai của Niếp Duy An, nhíu mày không xác định hỏi: “Em và anh trai đều rất trắng… Ba chúng ta sẽ không ghét bỏ anh đi?”
Thậm chí Niếp Duy An đều thường chế giễu anh mặt đen… Cha như con gái, không có gì đảm bảo rằng ba vợ tương lai sẽ không chướng mắt anh vì điều này!
Nguyên Soái càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, có chút buồn bực hỏi: “Có cách nào làm da nhanh trắng không?”
Niếp Duy An vừa buồn cười vừa tức giận: “Để làm chi? Anh còn muốn làm tiểu bạch kiểm?”
Nguyên Soái phụng phịu, nghiêm trang sửa đúng: “Không phải tiểu bạch kiểm, chỉ cần bớt đen là được!”
Niếp Duy An nhịn không được cười nhạo: “Chu kỳ tái tạo da người là hai mươi tám ngày! Làm gì có cách nào làm trắng trong vài ngày, trừ phi anh bôi lên mặt mấy tầng bột chì.”
Niếp Duy An vẫn không bỏ qua, khóe miệng nhếch một cái, liếc mắt nhìn anh sau đó chém xuống thêm một đao: “Anh nghĩ em là MeituPic [1] à, có thể làm da anh trắng ra chỉ bằng một cú nhấp chuột.”
Nguyên Soái ưu sầu thở dài.
Niếp Duy An khẽ mỉm cười, vỗ vai anh an ủi: “Đừng lo lắng! Lão ba luôn khắc nghiệt với em, nhưng ông ấy vẫn đối tốt với người ngoài! Bất kể thế nào vì thể diện, ông sẽ không ở trước mặt người ngoài công kích đâu!”
Nguyên Soái đột nhiên lên tiếng, không vui sửa lại: “Anh không phải người ngoài!”
Niếp Duy An: “…”
Niếp Duy An cố gắng phớt lờ Nguyên Soái nói chuyện không biết xấu hổ, tiếp tục nói: “Chỉ cần anh không đắc tội với ông ấy, cho dù em có chọc tức ông ấy thì ông cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên người anh!”
Nguyên Soái lại càng thêm lo lắng, do dự hỏi: “Nói như vậy, quan hệ giữa em và ba chúng ta… Không được tốt lắm?”
Niếp Duy An thản nhiên thừa nhận, gật đầu một cái, sau đó không kìm được mà phàn nàn: “Anh có thể đừng không biết xấu hổ như vậy được không! Nếu không muốn bị lão ba em dùng chổi chà đuổi ra khỏi nhà, tốt hơn hết là anh nên sửa cách gọi đi!”
Nguyên Soái khó hiểu: “Kêu ‘Ba’ không phải càng có thành ý sao?”
Niếp Duy An hung hăng đuổi đánh anh.
Nguyên Soái thở dài: “Anh hơn mười tuổi tham gia quân ngũ, tuy rằng đi học viện quân sự mấy năm… Nhưng so với một nhân tài y học như ba chúng ta, quả thực anh còn kém xa! Anh sợ anh chỉ là một kẻ quê mùa, không có tiếng nói chung với ông.”
Niếp Duy An nhún vai, không để ý lắm nói: “Anh yên tâm đi! Lão ba em cũng từng là quân nhân ấy.
Đối với anh chắc chắn lão ba sẽ có thiện cảm.
Anh có thể kể cho ông nghe nhiều chuyện trong quân đội, ông sẽ rất thích.”
Nguyên Soái hoài nghi nhìn cô: “Em không gạt anh chứ? Em so với anh còn đi lính lâu hơn, ông hẳn là nghe em kể chuyện quân đội đến chán rồi chứ?”
Niếp Duy An bất đắc dĩ mở miệng: “Lão ba và em mỗi khi gặp mặt, nói chưa được ba câu đã bắt đầu muốn cãi nhau… Em có bao giờ kể ông nghe chuyện quân đội đâu, làm sao có chuyện ông nghe đến chán được ?”
Nguyên Soái lo lắng hỏi: “Em còn không nói chuyện được với ba? Vậy anh làm sao nói được?”
“Sẽ không!”
Niếp Duy An quả thực âm thầm phỉ nhổ trong lòng, trừng mắt nhìn anh nửa ngày, thật sự không thể nào hiểu nổi một huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng, đối diện với núi đao biển lửa cũng không đổi sắc mặt mà lại đi sợ một ông già?
Niếp Phụ Phong tuy tính tình có chút nóng nảy, nhưng so với Nguyên Soái, bất kể là vóc người hay khí lực, cũng không phải đối thủ a…
Có cần phải bồn chồn như vậy không!
Bất quá Niếp Duy An đáy lòng vẫn cảm thấy mừng thầm, Nguyên Soái càng lo lắng, chứng tỏ anh rất coi trọng vấn đề này.
Nếu không phải quá mức để ý, làm sao có thể quan tâm đến việc một ông già xa lạ nghĩ thế nào về mình?
Niếp Duy An mềm lòng, nhẹ giọng an ủi: “Lão ba luôn đối xử với anh trai tốt hơn em.
Ông thích con trai! Phụ tử liên tâm, anh là con rể của ông, ông sẽ đối xử với anh như con ruột.
Còn em mới là con nhặt về á.
Cho dù lão ba không thích anh, ông ấy cũng sẽ không làm gì quá đáng đâu!”
Nguyên Soái ánh mắt sáng ngời, trong lòng tràn ngập vui sướng như thủy triều dâng tràn.
Cho dù những lời này có bao nhiêu là đùa giỡn hay an ủi, nhưng nghe được từ miệng Niếp Duy An nói ra cũng đủ khiến Nguyên soái vui mừng khôn xiết.
Đây cũng là lần đầu tiên Niếp Duy An chính miệng thừa nhận mối quan hệ của bọn họ…
Có Niếp Duy An gây áp lực lên bệnh viện và thường xuyên đến trông coi, cục cưng cũng không bị ngó lơ nữa, thân thể nhỏ bé cũng bắt đầu khỏe mạnh hơn, sắc mặt hồng hào, cuối cùng cũng lộ nét phúng phính mà trẻ con nên có, không còn gầy gò như hồi