Niếp Duy An hoàn toàn không nghĩ tới báo ứng lại tới nhanh như vậy, Nguyên Soái cư nhiên ra chiêu này, hơn nữa lại là tiền trảm hậu tấu, trước đó không hề để lộ ra nửa điểm thông tin, giờ làm cô không có lý do gì thoái thác được.
Niếp Duy An do dự một lát, uyển chuyển cự tuyệt nói: “Vội vàng đến thăm nhà như vậy, một chút chuẩn bị cũng không có, không tốt lắm đâu?”
Nguyên Soái xua tay: “Không sao, em tới là tốt rồi! Hơn nữa nhà anh cũng đơn giản lắm, ngoài ba mẹ ra thì trên anh cũng có một anh trai thôi!”
Niếp Duy An thật sự nhịn không được thầm mắng trong lòng: “Anh cũng chỉ có một anh trai! Ồ, nhà anh đơn giản như vậy, chẳng lẽ nhà em phức tạp sao? Sao em lại thấy anh giống như đã chuẩn bị trước mười ngày nửa tháng rồi ấy nhỉ?”
Nguyên Soái liếc cô một cái, dõng dạc nói: “Anh trai anh sao có thể so được với anh trai của em… Xét về tính sát thương độc miệng của anh trai em… Một người bằng mười người!”
Mặc dù từ nhỏ Niếp Duy An đã cạnh tranh kịch liệt với anh trai mình, gặp mặt liền xù lông lên với nhau, nhưng Niếp Duy Bình là anh trai cô, cô ghét bỏ thế nào cũng được, nhưng lại không thể nghe người khác nói anh trai cô nửa câu không tốt.
Niếp Duy An nhất thời không vui ý, ngữ khí thản nhiên nói: “Ồ, mới vừa rồi còn một câu ‘anh trai chúng ta’ kêu thân thiết như vậy, mà chưa gì bây giờ lại ‘anh trai của em’? Anh cho rằng chỉ cần lão ba đồng ý chuyện của chúng ta thì xem như ván đã đóng thuyền à? Em nói cho anh biết nhé, giờ em mà muốn trở mặt, anh trai em nhất định sẽ đứng về chiến tuyến của em đấy!”
“Anh nào dám?” Nguyên Soái cho dù mưa bom bão đạn đều có thể không đổi sắc mặt, thế nhưng lúc này trong lòng giật mình một cái, vội vàng nghiêm túc nói, “Anh đối với anh trai chúng ta là tôn kính! Anh ăn nói vụng về, không biết cách khen người khác… Kỳ thật trong lòng anh rất ngưỡng mộ anh trai chúng ta, anh chỉ muốn nói anh trai chúng ta thật lợi hại, thực không có ý gì khác!”
Niếp Duy An hừ hừ hai tiếng, vẻ mặt không tin.
Nguyên Soái cười cười, giải thích nói: “Ý của anh là, anh trai anh cũng là quân nhân, một người quân nhân có đức độ, lại rất lương thiện, em nhất định có thể cùng anh ấy nói chuyện!”
Niếp Duy An nhíu mày, cố ý gây sự nói: “Ý anh là anh trai em không từng đi lính thì làm người sẽ không thành thật ?”
Nguyên Soái trầm mặc một lát, bỗng nhiên thở dài, trong mắt không che dấu được cô đơn, ngược lại cố ý bày ra vẻ mặt tươi cười như không có việc gì, thản nhiên nói: “Em không cần cố ý hạch họe lời nói của anh như vậy… Anh biết em không muốn cùng anh về nhà.
Không sao! Em cứ nói thẳng, anh sẽ không miễn cưỡng em!”
Niếp Duy An bị nói trúng tim đen, sờ sờ cái mũi, bỗng nhiên có điểm chột dạ, cảm thấy mình có phải hay không rất bị động… Nguyên Soái coi trọng tình cảm bọn họ như vậy, huống chi, anh đã chủ động đến nhà mình ra mắt, còn mua nhiều lễ vật như vậy để lấy lòng lão ba và gia đình anh trai, làm lão ba vui vẻ.
Lễ thượng vãng lai [1], cô cũng nên đến nhà anh một chuyến mới phải phép đi?
Lại nhìn dáng vẻ thất vọng không giấu diếm của Nguyên Soái, tuy rằng biết rõ có vài phần là giả bộ để cho cô xem nhưng Niếp Duy An vẫn không khỏi mềm lòng.
“Em không phải nói là không đi…” Niếp Duy An lẩm bẩm một câu, thở dài, bất đắc dĩ nói, “Ngày mai sáng sớm xuất phát, trước ghé qua cửa hàng bán đặc sản trong thành phố mua chút lễ vật.
”
“Đều nghe lời em!” Nguyên Soái khóe môi không tự giác cong lên, nghĩ nghĩ ‘khụ’ một tiếng, ra vẻ vô tư nói: “Nhưng em đừng miễn cưỡng a?”
Niếp Duy An thầm mắng trong lòng, tức giận bắt đầu đuổi người: “Anh cứ làm bộ nữa xem! Lăn ra khỏi đây nhanh, nhìn thấy anh là muốn nổi đóa!”
Nguyên Soái cảm thấy mỹ mãn chạy về phòng, nằm trên giường của vợ ngủ, khỏi nói hài lòng biết bao nhiêu.
Niếp Duy An lại lo lắng mất ngủ đến nửa đêm, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Nguyên Soái lúc chuẩn bị đến nhà cô lại khẩn trưởng đến thế, giờ đến lượt cô cũng y chang!
Niếp Duy An mơ mơ màng màng vừa nhắm mắt lại, còn đang hốt hoảng tưởng tượng cảnh đấu trí so dũng với mẹ chồng ác độc, âm thanh di động bén nhọn vang lên.
Niếp Duy An giật mình một cái ngồi dậy, chiếc điện thoại di động này được cung cấp bởi quân đội, được trang bị phần mềm chống theo dõi và chống nghe lén tiên tiến nhất, cực kỳ bí mật và được sử dụng đặc biệt cho liên lạc quân sự.
Niếp Duy An ngay lập tức nhấn nút trả lời, thuận tiện liếc mắt nhìn thời gian, đã một giờ mười bảy phút sáng.
Mặc dù giọng của đại đội trưởng Trần vẫn lớn như trước, nhưng giọng điệu của ông không tránh khỏi lộ ra một chút mệt mỏi, ông nói ngắn gọn: “Năm giờ trực thăng sẽ hạ cánh ở sân bay quân sự thành phố L!”
Có nhiệm vụ!
Niếp Duy An buông điện thoại thở dài, kỳ nghỉ còn chưa được một nửa!
Nhưng không có cách nào khác, cũng giống như bác sĩ quân y đợi lệnh từ cấp trên, lữ đoàn đặc chủng của họ lúc nào cũng phải sẵn sàng thực hiện các nhiệm vụ bất cứ khi nào được giao.
Cô đã quen với cuộc sống như vậy từ lâu.
Cửa bị gõ nhẹ hai lần, Niếp Duy An biết là Nguyên Soái, trong lòng khẽ động, nhỏ giọng nói: “Không khóa, vào đi!”
Nguyên Soái không mở đèn hành lang, hiển nhiên là không muốn quấy rầy người khác, cước bộ không tiếng động, chỉ có bóng đen cao lớn nhanh chóng vọt vào phòng.
Niếp Duy An nhíu mày, bật chiếc đèn nhỏ ở đầu giường lên, khó hiểu hỏi: “Làm gì lén lút?”
Nguyên Soái cẩn thận đóng cửa lại và khóa nó bằng một tiếng cạch, sau đó quay người sải bước đến bên giường, không khách khí ngồi xuống, ngay khi Niếp Duy An nghĩ rằng anh nổi lên ý đồ xấu xa, nửa đêm độ.ng dục không nhịn được đến tìm cô, chợt nghe Nguyên Soái hỏi với giọng nghiêm túc: “Nhận được mệnh lệnh từ Trần đội chưa?”
Niếp Duy An bỗng nhiên phỉ nhổ chính bản thân mình lòng dạ đen tối, vội vàng thu lại tâm tư không thuần khiết kia, gật đầu ra vẻ công việc: “Vừa nhận được, năm giờ phi cơ trực thăng ở sân bay quân sự thành phố L sẽ hạ cánh đón chúng ta!
Chỉ còn chưa tới bốn tiếng nghỉ ngơi, từ nhà em đến sân bay mất nửa giờ.
”
Nguyên Soái trầm mặc một lát, sau đó thất vọng nói: “Xem ra lần này không thể đưa em về nhà.
”
Niếp Duy An sửng sốt trong giây lát, trong lòng không khỏi hoan hô một tiếng.
Đúng vậy! Nhiệm vụ tới đúng lúc như vậy, cô có thể tạm thời tránh được một kiếp a!
Niếp Duy An mím môi, cố gắng làm ra vẻ tiếc nuối vạn phần, giọng buồn bã nói: “Thật sự là kế hoạch cản không nổi việc ngoài ý muốn phát sinh! Ai nha, làm cho bác trai bác gái bận việc, thật sự là thật có lỗi! Cũng không có cách nào a, nhiệm vụ quan trọng hơn, về sau nhất định có cơ hội về ra mắt họ!”
Nguyên Soái hai mắt nặng nề nhìn cô, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Muốn cười thì cười đi.
”
Niếp Duy An rốt cục nhịn không được xì một tiếng, vui vẻ cười ra tiếng.
Nguyên Soái bắt đầu cởi nút áo.
Niếp Duy An tiếng cười im bặt, ngạc nhiên trừng lớn mắt: “Anh cởi qu.ần áo làm gì?”
Nguyên Soái động tác tiêu sái cởi quầ.n áo, ném áo sơ mi xuống đất, ánh mắt sáng quắc nói: “Chỉ còn không tới bốn giờ, hiếm khi chúng ta được ở cùng một chỗ, đừng lãng phí!”
Niếp Duy An không nói nên lời che khuôn