Sự thật đã chứng minh rằng...!cuộc đời rốt cuộc không phải tiểu thuyết hay phim ảnh, tuy đâu đâu cũng cẩu huyết, nhưng những người thức thời với hiện thực thì không nhiều lắm.
Nguyên Soái bất đắc dĩ nhìn mỹ nữ quấn khăn tắm trượt chân ngã xuống, anh khẽ cau mày rồi bình tĩnh lách người né sang một bên.
Niếp Duy An: “…”
Niếp Duy An ngã đập mạnh cái mông trắng noãn xuống đất, cô vội vàng che ngực, xấu hổ nghiến răng đứng dậy.
Mất cảnh giác, võ công có cao cường đến đâu cũng không thể giữ vững tay, chiếc khăn tắm bị bung ra, Niếp Duy An tức giận kéo lớp vải đang tuột xuống dưới ngực lên, trừng mắt nhìn người đàn ông đang ung dung đứng bên cạnh mình.
Nguyên Soái cư nhiên khẽ mỉm cười và nói một cách vô tội: “Tay tôi không rảnh...”
Sau đó, anh liếc nhìn bộ ng.ực lấp ló của Niếp Duy An và nói thêm: “Nhìn xem, bây giờ không phải công bằng sao?”
Cô nhìn tôi, tôi nhìn lại cô, vậy không ai thiếu nợ nhau phải không?
Niếp Duy An giận dữ cười đáp lại: “Không hổ là huấn luyện viên ác ma, quả thực công bằng! Anh…”
“Vẫn là…” Nguyên Soái đánh gãy lời cô, thành khẩn đề nghị nói, “…Mặc quần áo trước đi!”
Niếp Duy An: “…”
Niếp Duy An chưa bao giờ cảm thấy nhớ người anh trai độc mồm độc miệng của mình nhiều như lúc này.
Nếu anh trai cô ở đây, người bị nghẹn một họng sao có thể là cô được.
Với vẻ mặt ủ rũ, Niếp Duy An kéo mành ra và tức giận bỏ đi.
Nguyên Soái cư nhiên còn có tâm trạng đi tắm rửa!
Niếp Duy An đứng trong gió đêm đợi nửa ngày Nguyên Soái mới thản nhiên đi ra, tắm rửa thơm tho, trông sảng khoái và vui vẻ!
Niếp Duy An nhẫn nhịn, không khỏi cười lạnh: “Thiếu tá Nguyên không hổ là người theo trường phái tàn bạo a.
Không chỉ binh lính dưới tay anh ngông cuồng phóng túng mà ngay cả thiếu tá cũng không bằng cầm thú!”
Nguyên Soái nhìn cô đầy ẩn ý, mái tóc dài nửa ướt xõa xuống vai trong đêm, đôi mắt rực lửa giận dữ, sáng đến lạ thường.
Nguyên Soái thầm nghĩ, nếu anh thật sự là cầm thú...!vừa rồi sẽ không thả cô dễ dàng như vậy.
Niếp Duy An khẽ cau mày, cảm thấy không thoải mái khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy, không kiên nhẫn nói: “Thiếu tá Nguyên sẽ không bao che cho binh lính của mình, phải không?”
Nguyên Soái thản nhiên hỏi: “Cô muốn thế nào?”
Không có chứng cứ thì có thể thế nào?
Niếp Duy An lạnh lùng cười: “Không bằng đem binh lính giao cho tôi?”
Nguyên Soái im lặng nhìn cô.
Niếp Duy An cười xót xa: “Ngày đó Đại đội trưởng Trần kêu tôi hỗ trợ anh trong việc huấn luyện.
Tôi cũng là quân nhân vì vậy tôi biết chính xác phải làm gì.
Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ thay anh huấn, luyện, bọn, họ, thật, tốt!”
Nguyên Soái hơi nhướng mày, vui vẻ gật đầu: “Vậy… Làm phiền cô !”
Rất hiếm khi Thiệu Chính có được một giấc ngủ ngon, và khi tiếng còi vang lên vào lúc bốn giờ ngày hôm sau, cậu ta cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết.
Bốn giờ trời vẫn còn tối, và sau khi cả đội tập hợp trong vòng ba phút, đôi mắt của Thiệu Chính đột nhiên mở to.
Trong suy nghĩ của Thiệu Chính, hai người đó lẽ ra phải đang đánh nhau kịch liệt mới phải, sao giờ phút này lại vừa đi vừa trò chuyện, trông rất hòa thuận và thân thiết.
Chu Tường không khỏi khẽ biến sắc, trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ cậu tối hôm qua không thành công?”
Thiệu Chính sắc mặt âm trầm nói: “Không thể nào! Chết tiệt...”
Niếp Duy An đi đến đội ngũ trước mặt: “Tất cả tập trung, nghiêm --”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không khỏi nói nhỏ.
Niếp Duy An đôi mắt đẹp híp lại, lớn tiếng quát: “Trong số các người, người cao nhất là trung úy! Tôi là thiếu tá! Các cậu không có quyền không tuân theo mệnh lệnh của tôi!”
Sau một lúc im lặng, Mã Chấn Hổ, người đứng đầu hàng hét lên: “Nghiêm!”.
Tất cả các thành viên đều đồng loạt đứng xếp thẳng hàng.
Niếp Duy An hài lòng gật đầu: “Nghỉ!”
“Đại đội trưởng Trần ra lệnh cho tôi hỗ trợ việc huấn luyện, cho nên hôm nay tôi sẽ tạm thay huấn luyện viên Nguyên để sắp xếp nội dung huấn luyện của các cậu!” Niếp Duy An cũng không nhìn đến nét mặt kinh ngạc của Thiệu Chính, thản nhiên nói: “Trông các cậu vẫn chưa tỉnh ngủ vậy… Chạy mười lăm km để tỉnh táo đi!”
Thiệu Chính nhịn không được trào phúng nói:
“Huấn luyện viên Niếp sẽ chạy cùng chúng tôi sao?”
Niếp Duy An: “Quy củ đâu?”
Thiệu Chính bẽ mặt, la lớn: “Báo cáo - Xin hỏi, huấn luyện viên Niếp sẽ chạy cùng chúng tôi sao?”
Niếp Duy An lạnh lùng nhìn cậu ta: “Các cậu đối với thiếu tá Nguyên, cũng yêu cầu như vậy sao?”
Thiệu Chính nhìn Nguyên Soái đứng bên cạnh Niếp Duy An, trong lòng không khỏi run lên, cứng rắn kiên cường nói: “Báo cáo, huấn luyện viên luôn làm gương tốt!”
Niếp Duy An gật gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ chạy cùng các cậu… Nhưng nói trước một chút, mỗi ngày tôi đều chạy hai mươi km!”
Khiêu khích của Thiệu Chính đổi lấy thêm năm km, mọi người trong đội nhịn không được thầm oán trừng mắt nhìn cậu ta một cái, ngay cả Chu Tường cũng thừa dịp không ai để ý mà khuyên nhủ cậu ta hai câu.
Trong khoảng thời gian này thể lực Niếp Duy An dần dần khôi phục như trước kia, hai mươi km tuy rằng vất vả nhưng cũng không bị tụt lại phía sau.
Sau bữa sáng là huấn luyện chiến đấu.
Niếp Duy An đầu tiên làm mẫu một động tác, sau đó giải thích những điều cần thiết, tiếp theo liền điểm mặt gọi tên Thiệu Chính ra để luyện tập.
Thiệu Chính không khỏi nuốt nước miếng, lần trước Niếp Duy An một chiêu đánh bại địch, trong trí nhớ của cậu ta vẫn còn rất mới, hiện tại rõ ràng là cô muốn lấy lấy việc huấn luyện này để chỉnh cậu.
Thiệu Chính chậm rãi đi về phía trước, đồng đội phía sau đều lộ ra vẻ mặt chờ xem kịch, điều này khiến cậu cảm thấy có chút bi thương cứ như mình đang ra trận và một đi không trở lại vậy.
Niếp Duy An nhìn anh ta và cười khinh thường: “Đồ thua cuộc, mấy ngày nay cậu đã luyện tập như thế nào?”
Sắc mặt Thiệu Chính ảm đạm đến mức có thể nhỏ ra nước.
Niếp Duy An làm như không thấy, bẻ bẻ các khớp ngón tay: “Nếu cậu có thể chuyên tâm vào việc của mình, chăm chỉ luyện tập thì bây giờ có thua cũng không quá khó coi đâu ?”
Thiệu Chính bất quá cũng mới mười chín tuổi, mặc dù ở bộ đội tôi luyện gần một năm, nhưng tính cách ngang bướng và kiêu ngạo không hề suy giảm đi chút nào, bị nói khích hai ba câu liền hét lên vung nắm đấm về phía Niếp Duy An.
Niếp Duy An không né không tránh, tiến lên đón nắm đấm của Thiệu Chính, một phen chế trụ cổ tay cậu ta, ngón cái bấm vào huyệt vị dùng sức ấn một cái, sức lực của Thiệu Chính nhanh chóng bị rút đi.
Ngay sau đó cô bẻ tay xuống khiến cậu ta kêu lên một tiếng đau đớn, lui về sau vài bước ôm lấy cổ tay.
Đây mới là chân chính trật khớp, so với lần trước cậu ta làm còn tàn nhẫn hơn nhiều!
Niếp Duy An lại không dễ dàng buông tha cậu ta như vậy, ép sát tiến lên, đấm vào mắt cậu ta, sau đó cúi người xoay sang một bên và dùng khuỷu tay đánh mạnh vào bụng khiến sắc mặt Thiệu Chính tái nhợt và suýt nữa nôn ra ngoài.
Thiệu Chính hai mắt đỏ hoe, cừu hận nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt không phục.
Niếp Duy An cử động cổ tay, nhẹ giọng hỏi: “Lĩnh ngộ được chưa?”
Một lúc sau, nhóm binh lính trợn mắt há hốc mồm mới giật mình hoàn hồn, lấy lại tinh sau đó bốp bốp vỗ tay tán thưởng.
Tiếng vỗ tay giống như một tràng cười giễu cợt, cười vào sự quá khích của bản thân cậu ta, hết lần này đến lần khác thua trên tay một nữ nhân…
Gân trên trán Thiệu Chính nổi lên dữ dội, lý