Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
Cứ như vậy bình tĩnh trôi qua ít ngày.
Sau khi ông nội đưa cô bé lên núi học võ, vết thương trên người cô bé cũng bắt đầu dần dần ít đi.
Lại sau nữa, bên cạnh cô gái nhỏ có thêm một thiếu niên đẹp trai, thường xuyên đưa cô bé về nhà, hai người bất ngờ trở thành một đôi tình nhân nhỏ ngọt ngào.
Bộ dáng của thiếu niên kia, nhìn từ xa có mấy phần giống với thiếu gia nhà họ Cố thời niên thiếu.
Từ khi quen biết thiếu niên kia, nụ cười trên mặt cô bé cũng ngày càng nhiều hơn…
Cuộc sống chậm rãi trôi qua, mãi cho đến khi thiếu gia nhà họ Cố là đại tiểu thư trở về.
Thiếu gia nhà họ Cố dường như rất không thích cậu thiếu niên kia, chỉ là Tiểu Kiều thích, cậu ta cũng chẳng thể làm gì con bé!
Bà được mời tới làm giúp việc tại nhà họ Cung đúng lúc Tiểu Kiều ba tuổi được đưa đến đây, chăm sóc ông Cung, lại càng chăm sóc cô bé kia nhiều hơn.
Bởi vì bà không có con gái, cho nên yêu thương cô bé như con gái ruột của mình. Khi đó, bà còn vui mừng vì đứa bé đáng thương này đã có người tốt như vậy ở bên cạnh…
Ai mà biết, cuối cùng lại xảy ra những chuyện như vậy!
Một đứa bé như thế, lại phải đồng thời chịu đựng sự phản bội từ bạn trai và chị em tốt cùng với cái chết của mẹ, ngay cả người đứng nhìn như bà cũng cảm thấy đau xót không thôi, lại cũng chỉ có thể đứng bên cạnh không giúp được gì!
Đến cùng vẫn là vì tâm tư của Tiểu Kiều quá non dại, không phòng bị với người khác, không ngờ được người ta lại đâm dao ngay sau lưng…
Mà thiếu gia nhà họ Cố trái lại đối xử rất tốt với Tiểu Kiều, cũng nhờ có cậu ta, Tiểu Kiều mới có thể chống đỡ được.
Đáng tiếc, cậu ra đến cuối cùng cũng chỉ có thể là anh rể của Tiểu Kiều! Với quan hệ như vậy, Tiểu Kiều thích cậu ta cũng chỉ là rước thêm đau khổ mà thôi…
Mẹ Lâm ở bên kia than thở cho những chuyện đã qua, nghe thấy tiếng Cung Tiểu Kiều từ phòng khách gọi đến, “Dì Lâm! Dì đi nghỉ ngơi một lát đi! Buổi trưa để con làm cho!”
“Ấy! Dì đến đây!” Dì Lâm đáp một tiếng, vội vàng đi đến.
Tập đoàn nhà họ Cố.
“Lão Tứ, anh dốc thêm sức lực đi! Nếu còn không tìm được Tiểu Kiều, tôi cảm thấy lão đại cũng sắp phát điên luôn rồi!”
Bên trên mắt trái của Đường Dự có một vòng đen thật to, vừa nói vừa len lén liếc mắt nhìn vào phòng làm việc của Cố Hành Thâm, cảm thấy tình cảnh này thật quen thuộc như đã từng trải qua.
Những ngày này Cố Hành Thâm giống như phát điên đi khắp nơi tìm người, từ sáng đến tối khuya, không phút nào ngơi nghỉ!
Suốt ba ngày ba đêm Cố Hành Thâm chỉ ăn một bữa cơm, mà bữa cơm này còn là do Đường Dự liều chết lừa anh, nói đã tìm được Tiểu Kiều, chỉ là phải chờ anh ăn cơm xong mới nói ra địa chỉ được.
Kết quả, tất nhiên có thể đoán được.
Cố Hành Thâm xác thực ăn cơm! Mà Đường Dự lừa gạt bị tẩn một trận!
Lãnh Thấu- người ra chủ ý tai hại này cùng Thẩm Nhạc Thiên- người giao trọng trách này cho Đường Dự lại bình an vô sự đứng ở bên cạnh, không hề có ý xin can một chút nào!
Nói là trừng phạt vì Đường Dự đã lâm trận bỏ chạy ngay trong hôn lễ!
Thẩm Nhạc Thiên sức cùng lực kiệt nằm ngửa mặt trên ghế, “Cậu tha cho tôi đi! Tôi thật sự hoài nghi có phải Hồ Ly nhỏ đã bốc hơi khỏi thế gian này không nữa! Tôi sắp lật tung cái thành phố A này luôn rồi, thế mà vẫn không tìm được người!”
Thẩm Nhạc Thiên vừa dứt lời, lập tức nhìn quanh một vòng, “Lão đại không có ở đây đúng không? Không nghe thấy tôi gọi Tiểu Kiều là Hồ Ly nhỏ đâu nhỉ!”
“Bên phía Lãnh Tĩnh có đầu mối gì không?” Thịnh Vũ hỏi.
Lãnh Thấu trả lời, “Không biết."
Đường Dự trả lời, “Không có! Tiểu Tĩnh cũng đang cuống cuồng đó!”
Thẩm Nhạc Thiên liếc mắt nhìn hai người, “Lão Nhị, anh cũng quá vô tâm với em gái rồi!”
“Con bé trước giờ đều không cần tôi quan tâm.”
Thẩm Nhạc Thiên gật đầu một