Editor: Ngạn Tịnh.
Một tuần bận rộn không ngừng để kịp tiến độ, cuối cùng cũng đến ngày nghỉ cuối tuần.
Sáng sớm Cung Tiểu Kiều đã mua xong thức ăn chuẩn bị đến nhà ông nội Cung.
Dọc theo đường đi gọi điện thoại không ai nghe, sau khi đến lại phát hiện cả ông nội và dì Lâm đều không có ở nhà.
Vì vậy gọi đến điện thoại di động của dì Lâm, dì Lâm ấp úng nói cho cô biết, "Tiểu Kiều, ông nội con đang ở bệnh viện!"
"Bệnh viện? Ông nội làm sao cơ?"
Dì Lâm thấy không dối gạt được, không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời, "Mấy ngày trước đám con cháu nhà họ Cung rủ nhau chạy tới, buộc ông nội con lập di chúc, muốn ông ấy đưa hết tài sản ra! Ông chủ bị chọc tức đến ngất xỉu!"
"Mọi người đang ở bệnh viện nào? Con lập tức tới ngay!"
"Tiểu Kiều, con đừng nên tới thì hơn, đám người kia vẫn còn ở đây! Mong ngóng chờ đợi ông chủ chết sớm một chút, như vậy cho dù không có di chúc, thì người cha khốn kiếp kia của con cũng là người thừa kế đầu tiên..." Giọng của dì Lâm có chút nghẹn ngào.
"Dì Lâm, dì nói con nghe dì đang ở đâu, con thay quần áo rồi lén qua, sẽ không để bọn họ phát hiện." Cung Tiểu Kiều bất đắc dĩ, đành lừa gạt bà.
Dì Lâm nghe vậy cũng không thể làm gì khác hơn là nói cho cô biết địa điểm.
Cung Tiểu Kiều nào nhớ phải thay quần áo gì nữa, lập tức lòng nóng như lửa đốt chạy đến bệnh viện Bác Ái.
Kết quả, còn chưa gặp được ông nội đã đụng phải một người.
"Thập Nhất! Em tới thăm ông nội em à!" Đối phương bị đụng như thế vẫn không nhúc nhích gì, cẩn thận duỗi tay giúp cô giữ thăng bằng.
Cung Tiểu Kiều nhìn thấy anh thiếu chút nữa nôn nóng đến khóc lên, "Đại sư huynh, ông nội em thế nào?"
Vẻ mặt Mộc Vô Tà nghiêm trọng, "Tạm thời vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm."
"Sao lại như vậy? Ông nội vẫn sẽ ổn mà, đúng không?"
"Đừng lo lắng đừng lo lắng, lấy kinh nghiệm của anh, ông nội em sẽ chịu đựng được thôi!" Mộc Vô Tà an ủi.
"Thật vậy sao? Đại sư huynh nói vậy thì em yên lòng rồi!" Cung Tiểu Kiều gật đầu một cái.
"Bình thường thân thể của ông ấy không tệ, nếu như không bị kích thích, giữ vững tâm trạng vui vẻ thì sống đến một trăm tuổi cũng không là vấn đề, chỉ là, nếu là tình huống như thế này xảy ra thêm vài lần nữa có lẽ ông ấy sẽ không thể chịu đựng.
"Đám khốn kiếp kia!" Cung Tiểu Kiều nắm chặt nắm đấm, nói dứt lời thì người cũng đã phóng tới phòng bệnh.
"Thập Nhất!" Mộc Vô Tà sợ cô xúc động gây ra rắc rối, vội vàng đi theo.
Đến cửa phòng bệnh.
Cung Hàn Niệm, mẹ của Cung Hàn Niệm- Viên Mẫn Mai, còn có ông cha già phụ lòng Cung Chí Minh đều có ở nơi đó, không chỉ như thế, còn có luật sự ngồi phía sau, dường như đã chuẩn bị sẵn cho tất cả, chỉ chờ ông nội Cung chết đi mà thôi! Cung Tiểu Kiều nhìn thấy, tức giận muốn phát điên.
Vừa thấy Cung Tiểu Kiều đi đến, Viên Mẫn Mai lập tức giễu cợt mà nói, "Ôi! Tôi còn tưởng là ai cơ, không phải cô luôn ra vẻ thanh cao, không muốn tài sản gì sao? Vào lúc này sao cũng đến góp vui thế này? Nói cho cô biết, cho dù đến cũng vô ích thôi! Dù thế nào cũng không đến lượt cô!"
Cung Chí Minh đẩy vợ một cái ra dấu bà im miệng lại, tiếp theo cười cười đi tới, "Tiểu Kiều à! Dù sao con cũng là con gái của ba, tài sản ấy à, đương nhiên con cũng nhận được phần nên có."
"Ba, ba đang nói gì vậy hả? Nhà họ Cung chúng ta vì sao lại phải cho thứ gì cho người ngoài chứ?" Cung Hàn Niệm cực kỳ khó hiểu nhìn cha mình.
Viên Mẫn Mai cũng có chút nóng nảy, "Cung Chí Minh! Trước đó ông đã bảo đảm với tôi rồi mà!"
Không chỉ là Cung Hàn Niệm và Viên Mẫn Mai ngạc nhiên, Cung Tiểu Kiều còn kinh ngạc hơn bọn họ, đánh chết cô cũng không tin lời này được phát ra từ miệng Cung Chí Minh, trừ khi có âm mưu gì đó.
Qủa nhiên, Cung Chí Minh lại nói thêm một câu, "Chỉ là, con phải đồng ý với ba một chuyện."
Trong lòng Cung Tiểu Kiều cười lạnh, đã sớm