Kế Hoạch Của Bảo Bối: Con Muốn Người Mẹ Này - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Chương 115


trước sau


Editor: Ngạn Tịnh.

Một tuần bận rộn không ngừng để kịp tiến độ, cuối cùng cũng đến ngày nghỉ cuối tuần.

Sáng sớm Cung Tiểu Kiều đã mua xong thức ăn chuẩn bị đến nhà ông nội Cung.

Dọc theo đường đi gọi điện thoại không ai nghe, sau khi đến lại phát hiện cả ông nội và dì Lâm đều không có ở nhà.

Vì vậy gọi đến điện thoại di động của dì Lâm, dì Lâm ấp úng nói cho cô biết, "Tiểu Kiều, ông nội con đang ở bệnh viện!"

"Bệnh viện? Ông nội làm sao cơ?"

Dì Lâm thấy không dối gạt được, không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời, "Mấy ngày trước đám con cháu nhà họ Cung rủ nhau chạy tới, buộc ông nội con lập di chúc, muốn ông ấy đưa hết tài sản ra! Ông chủ bị chọc tức đến ngất xỉu!"

"Mọi người đang ở bệnh viện nào? Con lập tức tới ngay!"

"Tiểu Kiều, con đừng nên tới thì hơn, đám người kia vẫn còn ở đây! Mong ngóng chờ đợi ông chủ chết sớm một chút, như vậy cho dù không có di chúc, thì người cha khốn kiếp kia của con cũng là người thừa kế đầu tiên..." Giọng của dì Lâm có chút nghẹn ngào.


"Dì Lâm, dì nói con nghe dì đang ở đâu, con thay quần áo rồi lén qua, sẽ không để bọn họ phát hiện." Cung Tiểu Kiều bất đắc dĩ, đành lừa gạt bà.

Dì Lâm nghe vậy cũng không thể làm gì khác hơn là nói cho cô biết địa điểm.

Cung Tiểu Kiều nào nhớ phải thay quần áo gì nữa, lập tức lòng nóng như lửa đốt chạy đến bệnh viện Bác Ái.

Kết quả, còn chưa gặp được ông nội đã đụng phải một người.

"Thập Nhất! Em tới thăm ông nội em à!" Đối phương bị đụng như thế vẫn không nhúc nhích gì, cẩn thận duỗi tay giúp cô giữ thăng bằng.

Cung Tiểu Kiều nhìn thấy anh thiếu chút nữa nôn nóng đến khóc lên, "Đại sư huynh, ông nội em thế nào?"

Vẻ mặt Mộc Vô Tà nghiêm trọng, "Tạm thời vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm."

"Sao lại như vậy? Ông nội vẫn sẽ ổn mà, đúng không?"

"Đừng lo lắng đừng lo lắng, lấy kinh nghiệm của anh, ông nội em sẽ chịu đựng được thôi!" Mộc Vô Tà an ủi.

"Thật vậy sao? Đại sư huynh nói vậy thì em yên lòng rồi!" Cung Tiểu Kiều gật đầu một cái.

"Bình thường thân thể của ông ấy không tệ, nếu như không bị kích thích, giữ vững tâm trạng vui vẻ thì sống đến một trăm tuổi cũng không là vấn đề, chỉ là, nếu là tình huống như thế này xảy ra thêm vài lần nữa có lẽ ông ấy sẽ không thể chịu đựng.

"Đám khốn kiếp kia!" Cung Tiểu Kiều nắm chặt nắm đấm, nói dứt lời thì người cũng đã phóng tới phòng bệnh.

"Thập Nhất!" Mộc Vô Tà sợ cô xúc động gây ra rắc rối, vội vàng đi theo.

Đến cửa phòng bệnh.

Cung Hàn Niệm, mẹ của Cung Hàn Niệm- Viên Mẫn Mai, còn có ông cha già phụ lòng Cung Chí Minh đều có ở nơi đó, không chỉ như thế, còn có luật sự ngồi phía sau, dường như đã chuẩn bị sẵn cho tất cả, chỉ chờ ông nội Cung chết đi mà thôi! Cung Tiểu Kiều nhìn thấy, tức giận muốn phát điên.

Vừa thấy Cung Tiểu Kiều đi đến, Viên Mẫn Mai lập tức giễu cợt mà nói, "Ôi! Tôi còn tưởng là ai cơ, không phải cô luôn ra vẻ thanh cao, không muốn tài sản gì sao? Vào lúc này sao cũng đến góp vui thế này? Nói cho cô biết, cho dù đến cũng vô ích thôi! Dù thế nào cũng không đến lượt cô!"


Cung Chí Minh đẩy vợ một cái ra dấu bà im miệng lại, tiếp theo cười cười đi tới, "Tiểu Kiều à! Dù sao con cũng là con gái của ba, tài sản ấy à, đương nhiên con cũng nhận được phần nên có."

"Ba, ba đang nói gì vậy hả? Nhà họ Cung chúng ta vì sao lại phải cho thứ gì cho người ngoài chứ?" Cung Hàn Niệm cực kỳ khó hiểu nhìn cha mình.

Viên Mẫn Mai cũng có chút nóng nảy, "Cung Chí Minh! Trước đó ông đã bảo đảm với tôi rồi mà!"

Không chỉ là Cung Hàn Niệm và Viên Mẫn Mai ngạc nhiên, Cung Tiểu Kiều còn kinh ngạc hơn bọn họ, đánh chết cô cũng không tin lời này được phát ra từ miệng Cung Chí Minh, trừ khi có âm mưu gì đó.

Qủa nhiên, Cung Chí Minh lại nói thêm một câu, "Chỉ là, con phải đồng ý với ba một chuyện."

Trong lòng Cung Tiểu Kiều cười lạnh, đã sớm

chuẩn bị sẵn sàng, cho dù Cung Chí Minh nói gì cô cũng sẽ trực tiếp không thèm đếm xỉa đến.

Nhưng mà, cái yêu cầu mà Cung Chí Minh nói ra thật sự khiến Cung Tiểu Kiều sững sờ.

"Chỉ cần con ngoan ngoãn gả cho Cố Hành Thâm, vậy tất cả đều dễ nói chuyện.

Cung Hàn Niệm là người đầu tiên kích động hét lên, "Ba! Sao ba có thể nói những lời như vậy? Cố Hành Thâm là của con!"

"Im miệng! Nuôi con nhiều năm như vậy có ích gì chứ? Ngay cả một người đàn ông cũng không nắm bắt được!" Cung Chí Minh nổi giận.

"Mẹ..." Cung Hàn Niệm cầu cứu Viên Mẫn Mai, vẻ mặt Viên Mẫn Mai đầy do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

"Mẹ... Chẳng lẽ mẹ cũng đồng ý với cách làm này của ba sao?" Cung Hàn Niệm khó có thể tin tưởng nhìn mẹ mình.

Viên Mẫn Mai kéo Cung Hàn Niệm đến một góc, nhỏ giọng nói, "Hàn Niệm, nếu con có thể chiếm lấy trái tim Cố Hành Thâm, sao mẹ có thể cho con nhỏ kia chiếm hời được! Con phải biết, nhà họ Cung chúng ta có được ngày hôm nay hoàn toàn đều dựa vào nhà họ Cố, một khi hôn sự của con và Cố Hành Thâm xảy ra vấn đề, nhà họ Cung chúng ta cũng xong luôn! Ngày cử hành hôn lễ của con và Cố Hành Thâm, cổ phiếu nhà chúng ta tăng đến mức cao nhất, nhưng mấy ngày nay, chuyện nhà họ Cố muốn giải trừ hôn ước đã nhốn nháo khắp ngoài kia, cố phiếu cũng không ngừng rớt xuống! Nếu còn tiếp tục như thế, nhà chúng ta cũng xong rồi!"

"Con không quan tâm! Cố Hành Thâm là của con! Con tuyệt đối sẽ không nhường anh ấy cho bất kỳ ai, đặc biệt là Cung Tiểu Kiều! Mẹ, sao mẹ có thể đối xử với con như vậy chứ? Hai người có nghĩ tới cảm nhận của con hay không?"

"Con gái à, mẹ cũng bị dồn đến đường cùng mới phải làm như vậy! Chẳng lẽ mẹ lại mong cho con gái của con quỷ cái kia sẽ được hời như vậy sao! Con dùng thêm sức lực, đoạt Cố Hành Thâm về tay, vậy chẳng phải là được rồi sao?" Viên Mẫn Mai khổ sở nói.

"Con nhất định có thể!" Cung Hàn Niệm căm ghét trừng mắt liếc nhìn Cung Tiểu Kiều.


"Không thể nào!"

Bên kia, Cung Tiểu Kiều phản ứng lại lập tức trả lời không chút do dự.

Cung Chí Minh cũng không gấp, "Tiểu Kiều à! Tạm thời con không cần vội vã trả lời! Ra ngoài nói chuyện với ba một chút thì sao?"

"Tôi và ông không có gì để nói! Còn nữa, đừng tự xưng ba với tôi!" Cung Tiểu Kiều bày ra vẻ mặt chán ghét.

"Ha ha, không có gì để nói? Vậy chuyện của mẹ con thì sao?"

Cung Tiểu Kiều lập tức giận dữ nhìn ông, "Ông lại muốn làm gì? Mẹ tôi cũng đã chết rồi, ông còn không muốn buông tha cho bà ấy sao?"

Cuối cùng, Cung Tiểu Kiều vẫn đi theo Cung Chí Minh đến vườn hoa nhỏ sau bệnh viện.

"Tiểu Kiều à! Ba biết con hận ba, ba không nói đến tình thân với con, chẳng qua là muốn nói với con một vụ giao dịch!"

Cung Chí Minh nhìn cô, trên mặt đều là vẻ kiên quyết, "Chỉ cần con đồng ý gả cho Cố Hành Thâm, ba sẽ công khai thừa nhận thân phận của con, hơn nữa dời phần mộ của mẹ con đến vùng mộ tổ tiên nhà họ Cung."

Công khai thừa nhận thân phận gì đó Cung Tiểu Kiều vốn chẳng thèm quan tâm, nhưng điều kiện phía sau...

Ông già khốn kiếp này...

"Ông vô sỉ! Ông cho rằng mẹ tôi thích vào mộ phần nhà họ Cung mấy người sao?" Cung Tiểu Kiều hô lên.

"Ha ha, đừng quên, đây chính là tâm nguyện cuối cùng trước khi đi của mẹ con."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện