Editor: August
Cố Hành Thâm sờ sờ đầu cô, "Tiểu Kiều cùng đạo sư đi thành phố D tham gia đoàn nghệ thuật thực tiễn, trong thời gian sắp tới không về được. Cô ấy nghe nói em muốn trở về nước, vốn chuẩn bị suốt đêm để về gấp đón em, là anh bảo cô đừng đến. Về sau khi có cơ hội gặp mặt, không vội hôm nay."
"Thì ra là như vậy. "Cố Tiểu Nhu gật gật đầu.
"Anh trai nói đúng, học nghiệp làm trọng. "
"Ngoan, về nhà đi! "
"Vâng " Cố Tiểu Nhu cũng không có nghi ngờ gì.
Cố Hành Thâm im lặng nhìn Tần Nghiêu "Tiểu tử này đối xử với em tốt không? "
"Vâng! Anh ấy tốt với em lắm. "Cố Tiểu Nhu một tay kéo Cố Hành Thâm, một tay kéo Tần Nghiêu, mỉm cười ngọt ngào. Tần Nghiêu đi theo bên cạnh, cười đáp lại cô.
Xem xong bạn tốt người thân vui mừng gặp nhau, xem xong tình thâm ý đậm của Tần Nghiêu, xem xong Cố Hành Thâm "dụng tâm lương khổ ", Cung Tiểu Kiều đứng dậy rời đi. Cùng lúc đó, di động Cố Hành Thâm vang lên, mắt nhìn tên trên màn hình, Cố Hành Thâm nhấn tắt máy.
Không quá vài giây sau , di động lại vang lên. "Anh đi nhận điện thoại. "
Cố Hành Thâm đi xa một chút nhận điện thoại "Tiểu Kiều, chuyện gì? "
Cung Tiểu Kiều dựa lưng vào cột ngoài cửa đá cẩm thạch ở sân bay, xa xa nhìn anh "Cố Hành Thâm em thấy rất khó chịu, rất khó chịu... "
"Sao vậy? Nơi nào không khỏe? "
"Khó chịu... "
"Rốt cuộc sao vậy? Bảo bối nói đi. "
"Bụng em đau.. đau quá "
"Cái kia đến? Lần trước mua thuốc giảm đau cho em, có uống chưa? "
"Uống rồi, vẫn còn đau... "
"Đừng lên lớp, về phòng ngủ nghỉ ngơi cho tốt đi. "
"Cố Hành Thâm, em muốn gặp anh. "
"Được, buổi tối.. "
"Hiện tại gặp đi.... "
"Hiện tại không được, anh đang họp. "
"Ngày đó, nửa đêm anh tìm em em vẫn đi. "
Cố Hành Thâm dở khóc dở cười "Tiểu Kiều, đừng tuỳ hứng. Bây giờ anh thật sự