Editor: Ngạn Tịnh.
Cung Tiểu Kiều cười, "Tần Nghiêu, anh nghĩ rằng tôi làm những việc này đều là vì anh? Anh cũng có phần đề cao mình rồi!"
"Mặc kệ em là vì cái gì! Em làm như vậy không phụ lòng dì sao? Nếu như dì nhìn thấy..."
"Ha... Nếu như bà ấy nhìn thấy?" Cung Tiểu Kiều như nghe phải chuyện cười lớn, gương mặt vốn khinh thường hờ hững trở nên sắc bén, đáy mắt đều là quật cường che giấu đau thương, "Người cũng đã chết rồi, tôi làm cái gì bà ấy cũng không biết, còn có gì quan trọng nữa..."
Tần Nghiêu bị tin tức này làm kinh ngạc đổ cả ly rượu trong tay, "Em... Nói cái gì?"
Cung Tiểu Kiều liếc hắn một cái, rất là giễu cợt lẩm bẩm, "Xem ra Cố Hành Thâm quả rất là nhọc lòng..."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói rõ ràng đi!"
"Nói cái gì? Nói ngày đó tất cả giấc mộng thanh xuân của tôi đều bị hủy trên người một người đàn ông, hay nói người phụ nữ mỗi ngày cực khổ làm ba phần cơm trưa thay con gái mang tới trường lấy lòng bạn tốt, bốn năm trước đã chết rồi, thế nhưng kẻ tội đồ các người lại không hề hay biết vẫn sống vui vẻ hạnh phúc..."
"Kẻ tội đồ...?" Tần Nghiêu đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh như băng, phảng phất máu cả người đều bị hút khô.
"Đời này của tôi..."
"Chuyện hối hận nhất chính là quen biết mấy người."
"Càng hối hận, tại sao ngày đó lại chịu đựng sự coi thường mà đuổi theo anh tới sân bay, đi tìm cái gọi là câu trả lời, đi cầu cái gọi là từ bỏ..."
"Tôi hận các người..."
"Nhưng là, tôi càng hận bản thân mình... Hận không tự giết được mình..."
"Thật ra thì, tôi mới là kẻ tội đồ! Chẳng qua là tôi quá hèn nhát, không dám thừa nhận sự thật này mà thôi..."
Dường như men rượu bốc lên, Cung Tiểu Kiều vẻ mặt mờ mịt nằm úp sấp trên mặt bàn, không ngừng lẩm bẩm mê sảng.
Tần Nghiêu đã có thể chắp vá chuyện gì xảy ra, vẫn như trước không thể tin được, "Ngày đó là ngày thi vào trường đại học, sao em lại..."
Cung Tiểu Kiều gật đầu một cái, ngoẹo đầu nhìn về phía hắn, bộ dáng thật ngoan ngoãn, "Đúng vậy, ngày đó là ngày thi, đối với tôi mà nói chính là thời gian quan trọng nhất!"
"Khi đó, anh cùng Tiểu Nhu đều