Editor: Ngạn Tịnh.
"Xong rồi, xong rồi! Sắp xảy ra chuyện rồi!" Thẩm Nhạc Thiên nhìn hai người khoảng cách ngày càng gần cách đó không xa, gấp đến độ giơ chân.
Thinh Vũ lại tồn chút may mắn, "Còn may còn may! Lão đại đã đi lên trên lầu rồi."
Lãnh Thấu quét mắt lên lầu hai, mặt không chút thay đổi nói, "Trên lầu tầm mắt càng tốt hơn."
Thẩm Nhạc Thiên cùng Thịnh Vũ đồng thời nhìn lên trên, quả nhiên thấy nhị lão(*) Cố gia, Cung Hàn Niệm, cùng Cố Hành Thâm... Tất cả đều đứng ở nơi đó.
(*) Hai người già, đôi vợ chồng già.
Ánh mắt Cố Hành Thâm rõ ràng là đang nhìn xuống chỗ nào đó đó.
Mà sắc mặt kia đã là...
Thịnh Vũ: "Gió Bắc quét qua mặt đất cỏ lắc lư..."
Thẩm Nhạc Thiên: "Mây đen hóa thành bão rồi..."
Nhị lão Cố gia dường như đang nói đến chuyện đính hôn, đám người đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, tiếng chúc phúc cùng vỗ tay ào ào vang lên.
Ba người tập thể bối rối.
"Anh muốn đính hôn? Sao tôi lại không biết? Hai người biết không?" Thẩm Nhạc Thiên sợ hãi hỏi.
Thịnh Vũ lắc đầu, tỏ vẻ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
-
"Tiểu Thâm, chúng ta đột nhiên làm ra quyết định này, con sẽ không trách ba mẹ nhiều chuyện chứ?" Ba Cố thận trọng hỏi.
"Sao có thể." Vẻ mặt Cố Hành Thâm nhìn không ra vui giận.
Mẹ Cố kéo lấy tay Cung Hàn Niệm, đặt lên tay Cố Hành Thâm, "Tiểu Thâm, năm nay con đã ba mươi rồi, Hàn Niệm năm nay cũng đã hai mươi tám, chẳng lẽ con muốn cho con gái nhà người ta chờ con đến ba mươi tuổi sao? Người làm anh như con, cũng không thể kết hôn trễ hơn em gái được, ba mẹ còn đang chờ ôm cháu trai đây này!"
"Bác gái..."
"Đứa bé này, nên vui vẻ mới đúng chứ! Khóc cái gì!" Thấy Cung Hàn Niệm rơi nước mắt, mẹ Cố đau lòng ôm cô ta một cái, "Mấy năm nay nhờ có con bên cạnh chăm sóc Tiểu Thâm chúng ta mới có thể yên lòng được. Sau này Tiểu Thâm cũng nhờ con chăm sóc rồi..."
Cố Hành Thâm nắm tay Cung Hàn Niệm, quan tâm hôn mu bàn tay cô ta, nhị lão thấy, mỉm cười yên lòng.
Cách đó không xa, Cố Tiểu Nhu vui vẻ làm mặt quỷ với Cung Hàn Niệm.
Cung Hàn nIệm cười đáp một tiếng.
Bỏ nhiều công sức lên người Cố Tiểu Nhu quả nhiên không sai.
Cố Tiểu Nhu, đây là cô thiếu tôi, nếu không có tôi, cô cho rằng cô có thể có được Tần Nghiêu sao...
-
"Em với Cố Hành Thâm..." Thấy sắc mặt Cung Tiểu Kiều không tốt,