Editor: Ngạn Tịnh.
Cung Tiểu Kiều do dự nhận điện thoại, "A lô, đã trễ thế này còn có chuyện gì sao?"
Không đợi Cố Hành Thâm trả lời, Cung Tiểu Kiều lập tức chặn đường trước, "Nếu anh còn dám nói mấy lời hoang đường như nhớ tôi này nọ hơn nửa đêm gạt tôi leo tường..."
"Anh không mang chìa khóa." Cố Hành Thâm trực tiếp cắt lời cô.
Năm giây sau.
Cửa nhà trọ đột nhiên được mở từ bên trong, Cố Hành Thâm đang dựa vào cửa, nhất thời không phản ứng kịp, theo quán tính, thiếu chút nữa đã ngã chỏng vó.
"Lại uống rượu..." Ngửi được mùi rượu trên người anh, Cung Tiểu Kiều cau mày nhìn anh.
Mặc dù nói lần trước đã nói nếu còn uống rượu sẽ ném anh ra ngoài, chỉ là, sau này cô cũng chẳng ở nơi này nữa, cũng không còn đạo lý nào quản anh.
"Em ở nhà..." Cố Hành Thâm hiển nhiên cực kỳ kinh ngạc, nhìn cô một cái, lại liếc mắt nhìn đống thùng lớn loạn cả một phòng bên trong, "Đang làm gì đó?"
"Thu dọn đồ đạc." Cung Tiểu Kiều trả lời.
Cái chữ Nhà kia trong nháy mắt đâm nhói tim cô.
Trừ trường học, thời gian cô ở nơi này là nhiều nhất, mặc dù Cố Hành Thâm có bận rộn thế nào cũng sẽ dành thời gian tới nơi này.
Cô ở nơi này lâm vào tuyệt cảnh không cách nào kiềm chế, cũng ở nơi này, lại lần nữa đứng lên, nơi này cơ hồ chứa đựng tất cả hồi ức bốn năm nay của bọn họ.
"Tối hôm qua ba mẹ anh đã nói gì với em?" Cố Hành Thâm ngồi xuống sa lon vuốt vuốt mi tâm.
"Không có gì, chỉ quan tâm vài câu."
"Em gạt anh." Anh đè lại cánh tay đang bận rộn của cô.
"Anh biết còn hỏi tôi làm gì, tôi với anh không thân, không có việc gì lại cứ ở lì chỗ này của anh, ảnh hưởng không tốt lắm."
"Chúng ta vẫn luôn như vậy, có chỗ nào không tốt?" Cố Hành Thâm lại kéo cánh tay còn lại của cô đang thu dọn quần áo.
Cung Tiểu Kiều lấy chân khiều một chiếc dép qua, "Không tiện."
Cố Hành Thâm không chút phúc hậu đá chiếc dép kia về lại