Editor: Ngạn Tịnh.
"A! Là anh hai làm..." Cố Tiểu Nhu càng kinh ngạc hơn.
Cung Tiểu Kiều cũng không thèm quan tâm cả nhà bọn họ nói chuyện hàn huyên, tự ý đi thu dọn đồ đạc, nhìn xem thứ gì chưa thu, à đúng rồi, trên sân thượng dường như còn có mấy bộ quần áo chưa lấy.
Cố Tiểu Nhu không đi ăn đi, lại chạy tới bên cạnh cô, "Tiểu Kiều, tớ giúp cậu."
"Không cần." Cung Tiểu Kiều né tránh tay cô ta.
"Không sao." Cố Tiểu Như vẫn nhiệt tình như cũ muốn kiên trì hỗ trợ.
Cung Tiểu Kiều đang lấy quần áo xuống, đúng lúc Cố Tiểu Nhu cũng lấy áo quần theo hình Y, kết quả tay Cung Tiểu Kiều lệch một cái, quần áo cùng cột quần áo đều rơi xuống lầu.
"A! Thật, thật xin lỗi..." Cố Tiểu Nhu áy náy nhìn cô, "Tớ xuống dưới lụm giúp cậu."
"Anh đi cho!" Tần Nghiêu vỗ vỗ bả vai cô ta.
Cố Tiểu Nhu cảm động nhìn hắn.
Thật đúng là không lãng phí bất kỳ cơ hội nào ghê tởm cô, không nhìn nổi, vậy nhắm mắt làm ngơ thôi.
Tần Nghiêu còn chưa kịp động, liền nghe thấy Cố Tiểu Nhu kinh hô một tiếng, hai người tận mắt thấy Cung Tiểu Kiều một tay chống đỡ ở trên lan can, mượn lực, cả người đã nhảy qua sân thượng đáp xuống đất.
"Tiểu Kiều----" Tần Nghiêu kinh hoàng thất thố nhoài qua lan can nhìn xuống dưới.
"Anh, Tiểu Kiều..." Cố Tiểu Nhu cũng có chút luống cuống.
Cố Hành Thâm vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ uống cà phê.
Chẳng được bao lâu, trong tay Cung Tiểu Kiều đã lấy hết quần áo dưới đất lại bò trở về, "Kêu la cái gì, lầu hai mà thôi!"
Cố Hành Thâm liếc mắt lườm cô, "Em cũng biết lầu hai mà thôi, rất xa sao? Anh đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi, đàng hoàng đi xuống nhặt có khó như vậy sao?"
Cung Tiểu Kiều hoàn toàn xem như gió thoảng bên tai, lơ đễnh bĩu môi một cái, ôm lấy quần áo, đi vào phòng khách.
"Tiểu Kiều, như vậy quá nguy hiểm, sau này đừng lỗ mãng như vậy nữa." Tần Nghiêu vẫn có chút sợ hãi trong lòng.
"Anh quản tôi làm gì, ngay cả Cố Hành Thâm cũng chẳng quản được tôi..." Cung Tiểu Kiều lầu bầu xếp quần áo.
Cô nhỏ giọng nói linh tinh vẫn là lọt vào tai anh, Cố Hành Thâm hơi hơi nhíu mày.
Lời này nghe mặc dù có chút quái quái. nhưng là, tự nhiên lại cảm thấy rất thoải mái.
Anh tự động lý giải thành, cô là thuộc quyền sở hữu của anh, người có thể quản