Editor: Ngạn Tịnh.
Bị ánh mắt rét lạnh của Cố Hành Thâm lăng trì, cái bàn tay kia của Kim Mộc Lân đang nắm bả vai Cung Tiểu Kiều quả thật sắp cứng ngắc đến đóng thành băng cmnl.
"Chậc, ánh mắt kia của chủ nhân nhà em vẫn thấm người như trước, công lực lại sâu thêm một tầng, tiểu sư muội, mấy năm nay sư huynh tu luyện không nghiêm, em nhất định phải bảo vệ anh..."
Cung Tiểu Kiều liếc hắn một cái, "Tiền đồ! Lượm tiền đồ lên!"
"Em nói xem nếu anh cho em một nụ hôn Pháp nóng bỏng trước mặt anh ta, anh ta có thú tính đại phát ăn tươi nuốt sống anh luôn không?"
"Anh có thể thử." Cung Tiểu Kiều nhíu mày.
"Khụ khụ, cũng không cần đâu, gia là người thẹn thùng mà, chúng ta nên về nhà đóng cửa thân thiết thì tốt hơn..."
Thấy hai người liếc mắt đưa tình nhỏ giọng thì thầm ngay trước mặt mình, chân mày Cố Hành Thâm từ ngày càng nhăn lại rồi đến dần dần thả lỏng ra, cuối cùng dường như rốt cuộc nhịn xuống được.
Cố Hành Thâm lượm hạt cơm dính trên tóc cô, khóe miệng cong cong, dường như muốn cho cô một nụ cười tiêu chuẩn của một bậc trưởng bối, kết quả lại bị bóp chết trong tã lót biến thành một vẻ mặt vô cùng cứng ngắc.
"Chú ý an toàn."
Cố Hành Thâm còn chưa dứt lời liền không chút do dự xoay người rời đi, dường như không muốn nhìn thêm một giây một phút nào nữa.
Cung Tiểu Kiều cùng Kim Mộc Lân đều ngây ngốc nhìn bóng lưng đột nhiên rời đi của anh.
Vẻ mặt Kim Mộc Lân tràn đầy hoài nghi gãi gãi đầu, "A xong rồi? Lần này lại có thể trời quang mây tạnh, đây là chuyện gì xảy ra vậy? Không đúng lắm à nha!"
"Lạ chỗ nào?"
"Chẳng lẽ em không cảm thấy được sao? Qúa không đúng mới đúng á! Đây nếu là bình thường, chủ nhân nhà em đã sớm hóa thành quỷ KO anh ngay tại chỗ, lần này lại có thể dịu dàng đến vậy! Ừm ừm, so sánh với thái độ bình thường thì đúng là cực kỳ dịu dàng. Anh nói này, anh ta, anh ta chắc không phải..."
"Đúng vậy đúng vậy! Bởi vì anh ta yêu anh rồi, cho nên mới dịu dàng với anh như vậy!"
"..." Kim Mộc Lân bị nghẹn rồi.
"Còn nữa, đừng cứ mãi gọi chủ nhân nhà em chủ nhân nhà em như vậy! Gọi giống như em thật sự là sủng vật anh ta nuôi vậy!" Cung Tiểu Kiều bất mãn kháng nghị.
Kim Mộc Lân cười khẽ mở cửa xe giúp cô, "Đi đâu? Anh đưa em."
"Đường Lợi Dân."
"Đã trễ thế này em tới nơi đó làm giề? Đi tới chỗ anh đi! Phòng cho tổng thống nha!"
"Em thuê nhà ở bên ngoài."
Kim Mộc Lân lập tức hưng phấn nói, "Vậy anh ở cùng với em!"
"Không được."
"Tại sao?" Kim Mộc Lân trở mặt trong chớp mắt, một bộ dáng oán phụ nhìn cô.
"Chỗ của em nhỏ lắm, hơn nữa chỉ có một cái giường rộng chưa tới một mét."
"Không sao, anh không ngại chen chúc." Kim Mộc Lân nháy mắt bán manh.
Cung Tiểu Kiều rõ ràng đã miễn dịch một bộ này của hắn, "Bớt nói nhảm, ngoan ngoãn về khách sạn anh mà ở đi."
"Tiểu sư muội, người ta chính là cố ý đến thăm em đấy, sao em có thể vô trách nhiệm ném anh ở khách sạn chứ!"
"Cũng bởi vì phụ trách với anh nên mới muốn sắp xếp anh đến khách sạn." Cung Tiểu Kiều trả lời.
"Xùy---- tiểu sư muội, em thế này là không muốn phụ trách, cho nên mới không để bản thân có lỗi gì với anh đúng không?"
"Biết là tốt rồi."
Đèn đỏ dừng xe.
Kim Mộc Lân chồm người qua một chút, "Vậy... Nếu như coi như em phạm sai lầm với anh, anh cũng không cần em phụ trách thì sao?"
"Xin lỗi, bần tăng là một nhân sĩ chính nghĩa có trách nhiệm, vị thí chủ này, xin ngài tự trọng!"
Kim Mộc Lân thất bại trở lại chỗ cũ, "Phục em rồi! Người phụ nữ có thể chống cự với cám dỗ của anh, tiểu sư muội,