Editor: Ngạn Tịnh.
Vì chứng minh cho sự trong sạch của mình, Kim Mộc Lân bị buộc đi ra giải quyết, "Anh ta không làm gì với anh cả...";
"Ăn trưa chưa?" Cố Hành Thâm hỏi.
"Ăn anh đào, sốt cà chua, cà chua trứng tráng, canh trứng cà chua, cà chua trộn đường..." Cung Tiểu Kiều vừa nhớ vừa đêm.
"Bụng không đau sao?"
"A, là có một chút khó chịu!"
Cố Hành Thâm mở tủ lạnh nhìn một cái, một màu đỏ chói thật là lóa mắt.
Cũng còn may anh đã có dự liệu trước, trước lúc tới đã mua một ít thức ăn mang đến.
"Nấu cơm cho em ăn nha?"
"A, không cần, tự tôi giải quyết được, anh trở về làm việc đi! Đừng quan tâm bậy bạ!" Cung Tiểu Kiều từ chối.
"Đúng vậy đúng vậy! Tiểu sư muội đã có tôi chăm sóc rồi! Anh đừng quan tâm bậy bạ!" Kim Mộc Lân cũng bắt đầu đuổi khách.
Cố Hành Thâm không so đo với hắn, mà là đổi một cách nói, "Anh còn chưa ăn, có thể mượn phòng bếp của em dùng một chút không, anh có mang theo nguyên liệu."
Cung Tiểu Kiều gãi gãi đầu một cái, "Vậy cũng được."
Kim Mộc Lân đấm ngực dậm chân, "Cái tên hồ ly già giảo hoạt này! Tiểu sư muội, đừng dễ dàng thỏa hiệp như vậy chứ! Anh vẫn là quá non nớt!"
"Cây ngay không sợ chết đứng, em không cần phải cố ý tránh né bài xích anh ta!"
"Lời là nói như vậy, nhưng có ngay cũng là em, không có nghĩa anh ta là ngay thẳng đâu!"
"Đừng làm phiền, em đang rất bận rộn đó!" Cung Tiểu Kiều tiếp tục công trình chưa hoàn thành.
-
Cố Hành Thâm tự nhiên bận rộn trong phòng bếp của Cung Tiểu Kiều, chỉ chốc lát sau bên trong liền truyền đến từng hồi từng hồi mùi thức ăn thơm nồng, làm cho bụng cô càng biểu tình dữ dội hơn, cà chua gì đó tất cả đều chỉ là thứ trợ tiêu thôi a...
Nấu xong, Cố Hành Thâm bưng món lên.
Ba món ăn một món canh.
Mỗi dĩa thức ăn đều là đỏ rừng rực, làm rất cay nóng, câu người thèm ăn...
Cung Tiểu Kiều đã không nhớ rõ bản thân bao lâu rồi chưa được ăn cay, trước kia ăn không cay không vui, sau đó vừa nhìn thấy màu đỏ đổ hồng hồng liền sợ sệt.
Có một số người choáng váng máu chẳng qua là rất nhỏ, hoặc là chỉ không thể thấy máu, hoặc là chỉ choáng váng máu của mình, mà triệu chứng của Cung Tiểu Kiều chính là choáng váng với máu, thuộc về chứng sợ huyết dịch cấp độ nặng, giận lây sang nhiều vật thể màu đỏ.
A, xem ra Cố Hành Thâm quả nhiên không phải làm cho cô ăn, nếu không sao có thể làm cay như vậy chứ?
Nhưng là, cô nhớ rõ Cố Hành Thâm cũng không thể ăn cay mà?
Chẳng lẽ là cố ý làm cho Nhị sư huynh ăn?
Nhị sư huynh trái lại đặc biệt thích cay!
Cung Tiểu Kiều càng nghĩ càng lệch...
"Có muốn tới ăn chút gì không?" Cố Hành Thâm lên tiếng.
Bên này Cung Tiểu Kiều còn chưa lên tiếng, Kim Mộc Lân lại đặt mông lên ghế trước, "Ha ha, vậy tôi sẽ không khách khí đâu á!"
Có tiện nghi dại gì không chiếm chứ!
Cung Tiểu Kiều không biết nên nói gì luôn rồi, cái tên này, còn tưởng rằng hắn nhất định sẽ từ chối, không ngờ lại không có liêm sỉ đến vậy! Cô quả thật là đánh giá hắn quá cao rồi.
"Tiểu Kiều, qua đây."
"Làm cái gì?"
"Không phải muốn khắc phục choáng váng máu sao? Em có thể nhìn chúng ta ăn, hoặc là ăn chung." Cố Hành Thâm nói.
Cuối cùng, Cung Tiểu Kiều quyết định chọn vế sau.
Lúc thức ăn vô cùng mỹ vị đưa vào miệng, Cung Tiểu Kiều cảm thấy dường như sau lưng Cố Hành Thâm đang có một đôi cánh màu trắng tinh vẫy vẫy.
Trước kia bởi vì Cố Hành Thâm quá để ý tới cô cho nên vẫn luôn không dám cho cô ăn cay, bây giờ nghĩ lại trước đó quá lãng phí tài nguyên, những thức ăn này quả thật chính là mỹ vị nhân gian a!
Cô đã bao lâu rồi không ăn được tận hứng như thế!
Càng làm cho cô hưng phấn là mỹ vị lại có thể khiến cho cô quên đi sợ hãi trong lòng!
Ngay cả Kim Mộc Lân vẫn luôn kén ăn cũng tỏ vẻ khá thán phục với tài nấu nướng của Cố Hành Thâm, đồng thời cũng càng ngày càng cảm thấy nguy cơ.
Chiêu này của Cố Hành Thâm quả thật là uy hiếp rất lớn a!
-
Sau khi cơm