Trên đường cao tốc, một chiếc Porsche màu xanh da trời dùng tốc độ lốc xoáy vượt mặt những xe khác, bên trong xe thỉnh thoảng truyền tới tiếng gào thét bi thương của đàn ông.
“Hey, Cố Hành Thâm, anh lái chậm một chút chậm một chút!”
“Tôi nói này Cố Hành Thâm, anh bình tĩnh lại một chút đi, đừng kích động như vậy có được không...”
“Mẹ nó! Cố cầm thú anh không muốn sống nhưng ông đây vẫn muốn sống đó!”
Tiếng gió vẫn thổi vèo vèo bên tai...
“Đại ca, tay anh vẫn còn đang rỉ máu kìa! Coi như tôi van xin anh, để tôi lái đi được không? Anh nên bỏ ra chút thời gian bình tĩnh lại một chút ~”
Mặc kệ Kim Mộc Lân lảm nhảm cái gì, Cố Hành Thâm đều nghe không lọt tai, hoàn toàn nằm trong trạng thái – bùng nổ.
Kim Mộc Lân không ngừng kêu khổ, sớm biết vậy thì đã không leo lên chiếc xe tử thần này rồi.
Là thằng nhãi nào vừa rồi còn bình tĩnh nói tuyệt đối sẽ không quản? Vào lúc này lại giống như phát điên vậy.
Mặc dù sau khi nhìn thấy ảnh của Tiểu Kiều và Tần Nghiêu thân mật trong tập hồ sơ chính anh cũng cực kỳ khiếp sợ và tức giận, nhưng cũng không có khoa trương như Cố Hành Thâm!
Lại nói, rốt cuộc kẻ gửi thư nặc danh là ai?
Một tiếng phanh gấp vang lên, cuối cùng xe cũng ngừng lại.
Kim Mộc Lân lập tức xông xuống xe ói, ói đến trời đất quay cuồng.
“Cô ấy đang ở đâu?” Cuối cùng Cố Hành Thâm cũng mở miệng nói chuyện.
“Khụ khụ, đại ca anh đợi chút nữa đi, để tôi ói xong cái đã!”
Một lát sau.
“Được rồi, anh không biết đường, vẫn nên để tôi lái đi! Please!”
Cuối cùng Cố Hành Thâm cũng đồng ý, Kim Mộc Lân mừng đến suýt chảy cả nước mắt.
-
Cung Tiểu Kiều ngủ thẳng đến trưa mới dậy, trong nhà không còn thức ăn, định chuẩn bị đến siêu thị mua một ít, kết quả vừa xuống lầu lại phát hiện xe Tần Nghiêu đậu dưới lầu.
Cung Tiểu Kiều đi tới gần gõ gõ cửa xe.
“Tiểu Kiều!” Tần Nghiêu lập tức tỉnh dậy.
“Sáng sớm tinh mơ, anh ở đây làm gì?” Cung Tiểu Kiều cười sảng khoái hỏi.
Tần Nghiêu lảo đảo xuống xe, chần chừ nhìn cô, “Tiểu Kiều, có phải hôm qua em uống say rồi không?”
“Hình như uống không ít, hẳn là uống đến say luôn rồi! Mà sao vậy?” Cung Tiểu Kiều hỏi.
Tẩn Nghiêu chật vật mở miệng hỏi, “Vậy... Vậy tất cả những lời tối qua em nói đều là lời lúc say sao?”
“Là lời lúc say...”
Nghe thấy câu trả lời của cô, vẻ mặt Tần Nghiêu lập tức tối xuống.
Cung Tiểu Kiều dừng một chút, lại bất ngờ chuyển lời, “Chỉ là, cũng là lời thật. Tất nhiên, xem nó là lời nói lúc say, hay là lời thật lòng, tùy thuộc vào anh.”
“Tiểu Kiều, có phải anh đang nằm mơ hay không...”
“Chờ một chút, em sẽ giúp anh tỉnh táo lại một chút...!” Cung Tiểu Kiều rút hai nắm tay bỏ trong túi áo ra, dùng hai móng heo nhỏ nhéo mặt của hắn, “Cảm giác vẫn thích như trước vậy!”
Tần Nghiêu khó nén nổi cảm xúc ôm lấy cô, “Anh cứ tưởng đã không thể nữa rồi, không ngờ em lại cười với anh như vậy, nói chuyện với anh thế này...”
“Em cũng cho là sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa, không ngờ tới thứ mất đi rồi vẫn có thể tìm lại được, cho dù bây giờ vật đã đổi chủ, chỉ là không sao cả, em cũng không có ý định sẽ đoạt lại thứ gì.”
Tần Nghiêu buông cô ra, mặt đầy thương tiếc, “Xin lỗi, bây giờ anh chẳng thể cho em được điều gì...”
Cung Tiểu Kiều lắc đầu một cái, “Không sao, em chẳng muốn gì cả.”
“Nhưng...”
Cung Tiểu Kiều cắt đứt lời hắn, vuốt những sợi tóc mai phất phơ trong gió ra sau tai, “Anh không cần chịu trách nhiệm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh em là đủ rồi, em sẽ không quấy rầy anh lâu đâu.”
Tần Nghiêu bỗng nhiên siết chặt hai vai cô, “Lời này của em là có ý gì?”
Cung Tiểu Kiều lập tức khôi phục nụ cười tùy ý, “Khẩn trương như vậy làm gì, ý