Kế Hoạch Của Bảo Bối: Con Muốn Người Mẹ Này - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Chương 97


trước sau



Editor: Ngạn Tịnh.

Beta: Bén

“Sean, có phải anh căn bản không muốn kết hôn với em đúng không?” Cung Hàn Niệm chăm chú nhìn anh.

Cố Hành Thâm hơi nhíu mày, “Nancy, em quả thực rất có năng lực, trên mặt công việc tôi thật sự rất tán thưởng em, nhưng là, với một người đàn ông, tôi không cần một người phụ nữ mạnh mẽ, mà là một người phụ nữ để tôi bớt lo! Em là một người thông minh, hẳn là hiểu được ý của tôi!”

Cung Hàn Niệm kích động chất vấn, “Bớt lo trong miệng anh là có ý gì? Chính là chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau? Rõ ràng là vợ chồng, nhưng lại hoàn toàn không thể hỏi tới cuộc sống riêng của đối phương? Cho dù anh lên giường với người phụ nữ khác, chẳng lẽ em cũng không thể hỏi một câu sao? Cố Hành Thâm, sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy chứ! Em thương anh nhiều năm, dành tặng cả thanh xuân quý báu nhất của mình cho anh, nhưng bây giờ lại đổi lại những lời vô tình này của anh sao?!”

Ánh mắt Cố Hành Thâm rét lạnh, “Nancy, em quen biết tôi ngày một ngày hai sao? Tôi cứ ngỡ rằng chúng ta đã sớm đạt thành nhận thức chung! Nếu đến bây giờ em vẫn còn không thực tế mà hy vọng xa vời có thể lấy được thứ gọi là tình yêu trên người tôi, vậy thì thật đúng là tôi đã đánh giá cao em rồi!”

Cung Hàn Niệm mất hồn lạc phách nhìn anh, “Em cứ cho là, thời gian dài như vậy rồi, em vẫn luôn ở bên cạnh anh, một ngày nào đó anh nhất định sẽ yêu em…”

“Xin lỗi, tôi cũng không thể đoán được ý nghĩ chân thật trong lòng em, cũng không thể cho em bất cứ hồi đáp nào.”


Cố Hành Thâm giễu cợt nhìn cô ta, “Còn nữa, nhân vật si tình thế này cũng không thích hợp với em! Trước khi chất vấn tôi, em nên nhớ lại xem em đã lăn giường với bao nhiêu đàn ông rồi đi?!”

“Anh…” Cung Hàn Niệm trắng mặt, cắn chặt môi, “Vậy sao anh còn muốn cưới em?”

“Em nghĩ sao?” Cố Hành Thâm nhìn cô ta, ánh mắt kia không có chút tình cảm, chỉ có lạnh lẽo và trào phúng, giẫm đạp tất cả những thứ cô ta xem là tự tin dưới gót chân.

Cô ta bắt đầu hối hận, tại sao lại lựa chọn cãi nhau vào ngay lúc này, chọn ngay thời điểm này đi truy cứu chuyện người phụ nữ kia cơ chứ!

Nếu mọi chuyện không nói rõ ràng ra như thế này, ít nhất cô ta cũng sẽ không khó chịu đến vậy!

Sớm nên biết, anh chẳng qua chỉ nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ mà thôi, mà cô ta, căn bản chẳng là cái thá gì cả!

Mặc kệ cô ta ở bên cạnh anh bao lâu, đừng bảo là so sánh với đầu ngón tay của Cố Tiểu Nhu, ngay cả đứa con hoang mà ả phụ nữ kia sinh ra cũng không thể so bằng, bây giờ tùy tiện lấy ra một người phụ nữ bất kỳ cũng đều có thể thay thế cô ta.

“Anh, chị dâu, hai người xong chưa?” Cố Tiểu Nhu ở bên ngoài gõ cửa.

Cung Hàn Niệm lập tức khôi phục như thường, nhẹ nhàng lên tiếng, “Xong rồi, ra ngay đây.”

Bốn người thay quần áo xong đi ra ngoài.

Cung Hàn Niệm và Cố Hành Thâm giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhân viên làm việc rối rít khen không dứt miệng.

“Tiểu Nhu, đang nhìn gì đó?”

Thấy Cố Tiểu Nhu bồn chồn nhìn ra cửa, Tần Nghiêu hỏi.

“Ò, nhìn Tiểu Kiều có tới không…”

“Tiểu Kiều?” Tần Nghiêu có chút sợ hỏi lại.

Cố Hành Thâm theo bản năng nhìn về phía Cố Tiểu Nhu.


“Ừ, anh cũng biết mà, em không biết lựa chọn quần áo cho lắm, cho nên muốn tìm bạn bè tới tư vấn giúp, nhưng mà, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến Tiểu Kiều, cho nên đã gọi cho cô ấy!” Cố Tiểu Nhu trả lời.

“Cô ấy… Nói thế nào?” Vẻ mặt Tần Nghiêu có chút không tự nhiên.

“Tiểu Kiều nói làm xong sẽ lập tức chạy qua.”

Cung Tiểu Kiều lại có thể đồng ý, ba người còn lại nghe thấy đều có chút kinh ngạc.

Đang nói chuyện, lại thấy Cung Tiểu

Kiều mang một bộ đồ thể thao màu đen, đeo kính râm đi vào.

“Tiểu Kiều, cậu đến rồi!” Cố Tiểu Nhu nhìn thấy cô đến vội vàng nhiệt tình nghênh đón.

Cung Tiểu Kiều lấy kính mát xuống, nhìn thấy Cố Tiểu Nhu mặc bộ váy cưới xinh đẹp trắng tinh, quyến rũ đầy mê người, khóe miệng nhẹ cong, “Đến lúc này cậu vẫn giả vờ được, thật sự phục cậu mà!”

Cố Tiểu Nhu nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, “A, Tiểu Kiều, cậu nói gì vậy? Cậu xem cái áo cưới này của mình thế nào? Cậu thấy tớ mặc loại nào mới đẹp? Nhanh tới chọn giúp tớ đi!”

Cung Tiểu Kiều bị Cố Tiểu Nhu kéo đi chọn áo cưới, hai người đàn ông nhìn bọn họ, đều im lặng.

Cung Hàn Niệm cũng đi theo, vẻ mặt mang theo đắc ý, khẽ cười nói, “Tiểu Kiều, đúng lúc chị còn thiếu một phù dâu, có thể đến giúp chị không?”

Cô ta mang theo chiếc áo cưới màu trắng như tắm trong nắng sớm, mà bản thân cô lại một thân màu đen như ngăn cách tất cả ánh sáng, nép vào trong vực sâu.

Cung Hàn Niệm vừa dứt lời, vẻ mặt Cố Hành Thâm và Tần Nghiêu đều khẽ đổi, chân mày nhíu chặt, nhất là Cố Hành Thâm.

Cung Tiểu Kiều tùy ý đánh giá những chiếc áo cưới có giá trị không nhỏ kia, kéo tay Cố Tiểu Nhu, “So ra, quan hệ của tôi và Tiểu Nhu tốt hơn đó! Tất nhiên tôi phải làm phù dâu cho Tiểu Nhu rồi, Tiểu Nhu, cậu nói có đúng không!”

Cố Tiểu Nhu ngẩn người, lập tức phụ họa, “Đúng vậy! Chị Hàn Niệm, chị quen biết nhiều người như vậy cần gì giành Tiểu Kiều với em chứ! Em cũng đã có phụ dâu đâu!”

Lúc này, là mặt Tần Nghiêu như rơi vào hầm
băng.

Anh ta vẫn còn ngây ngốc chờ câu trả lời của cô, nhưng cô lại ở ngay trước mặt hắn nói muốn làm phù dâu cho hắn.


Cố Hành Thâm quan sát vẻ mặt Cung Tiểu Kiều, híp mắt suy nghĩ.

Tình huống bết nhát nhất không phải là cô làm loạn um sùm, mà là giống như bây giờ, hoàn toàn không thể nhìn thấu cô đến cùng muốn làm gì.

“Nếu như vậy, Tiểu Kiều, đồ phù dâu của cậu cũng phải làm. Ngày mai tớ sẽ kêu người mời cậu sang đo may áo nha.” Cố Tiểu Nhu đột nhiên nghĩ đến, háo hức nói.

“Được thôi.”

-

Lựa chọn được áo cưới, bởi vì buổi tối còn có lịch trình, Cung Tiểu Kiều từ chối đề nghị ăn cơm chung.

Đang chuẩn bị lái xe rời đi, lại đột nhiên bị người chặn lại.

Cung Tiểu Kiều dựa lưng vào thân xe, hai tay Cố Hành Thâm chống ở sau lưng cô, “Em có bằng lái?”

“Anh chạy đến nơi này là vì hỏi tôi chuyện này sao?”

“Không phải.”

“Mặc kệ anh muốn làm gì, làm ơn đổi một tư thế thuần khiết hơn đê.”

Cố Hành Thâm cũng không thèm để ý đến lời kháng nghị của cô, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia như muốn vượt mọi chông gai xông thẳng vào lòng cô, “Tiểu Kiều, lời giống vậy, anh nói lần nữa, em cân nhắc kỹ trả lời anh.”

“Nói gì cơ?”

“Ban đầu, anh nói rồi, chỉ cần một câu nói của em, anh có thể không đính hôn. Bây giờ vẫn là những lời này, chỉ cần một câu nói của em, anh có thể không kết hôn!”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện