Editor: Ngạn Tịnh
Lúc xe đang chạy đến trường Tiểu Kiều nhận được điện thoại của Tịnh Bình.
"Tiểu Kiều, cậu tan làm chưa?"
"Ừm, đang trên đường trở về"
"A, vậy đừng về trường. Đêm nay cửa sổ đó có người canh gác đấy!"
"..."
Cuối cùng, Cung Tiểu Kiều vẫn là trở về nhà trọ.
---
"Cố Hành Thâm, tôi đói vụng, làm cho tôi một bát mỳ đi!"
Tay nghề của Cố Hành Thâm cực kỳ tốt, chỉ là không dễ dàng nấu. Có thể sai sử anh nấu cơm phỏng chừng cũng chỉ có Cung Tiểu Kiều da mặt cực dày này thôi.
"Có chỗ tốt gì?"
Cung Tiểu Kiều lục lọi trong ngăn bàn lấy ra một chồng phiếu, "Quy củ cũ, tùy tiện chọn"
Cố Hành Thâm cười nhẹ một tiếng, nhận lấy đống phiếu kia, "Phiếu mát xa, 10 phút. Phiếu làm việc nhà, một ngày. Phiếu chạy vặt, một lần. Phiếu ca hát, mười phút. Phiếu chắn tên, một lần... Từ lúc ba tuổi cho đến bây giờ vẫn cứ như vậy, em thật đúng là không có ý kiến gì mới mẻ"
Cố Hành Thâm hưng ý rã rời ngồi lại trên sô pha.
Vì thức ăn khuya, Cung Tiểu Kiều ân cần cọ qua, "Không sáng tạo chỗ nào? Vậy anh muốn cái gì, tự anh thêm đi!"
"Thật sao?"
"Ừm! Tôi trước giờ rất tuân thử lời hứa có được không!" Cung Tiểu Kiều rộng rãi đưa bút máy cùng giấy cho anh.
"Không cần thêm, lấy lại những cái trước kia em loại đi là được" Cố Hành Thâm cúi đầu nhìn cô.
"Tôi loại đi?"
"Tiểu Kiều bảo bối cho Thâm ca ca hôn một cái. Tiểu Kiều bảo bối cho Thâm ca ca ôm một cái. Tiểu Kiều bảo bối cho..."
"Ngừng ngừng ngừng!" Cung Tiểu Kiều thẹn quá hóa giận liếc mắt nhìn anh một cái, "Kia... Đó chỉ là trò chơi con nít lúc còn nhỏ có được không! Lớn lên rồi đương nhiên không thể ngây thơ như vậy được nữa"
Dựa vào! Cố Hành Thâm đọc lên khiến cô nổi da gà toàn thân!
"Anh không biết đây" Cố Hành Thâm có chút hưởng thụ nhìn bộ dáng vẻ mặt đỏ ửng của cô.
"Bởi vì anh là biến thái! Gìa tính khó ưa! Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!"
Cung Tiểu Kiều quang lại những câu đó liền đẩy cửa trốn vào nhà tắm.
Nhìn bóng dáng của cô, con ngươi Cố Hành Thâm hiện lên một tia cô đơn.
-----o0o-----
Lúc Cung Tiểu Kiều tắm rửa xong, Cố Hành Thâm đã xắn tay áo, mặc chiếc tạp dề màu hồng lần trước cô mua ở siêu thị làm bữa ăn khuya.
Cung Tiểu Kiều lập tức vui vẻ ra mặt, trải thảm trải đũa chờ Cố Hành Thâm cho ăn.
Cố Hành Thâm nấu một tô mỳ, rất lớn.
"Đàn ông biết nấu ăn là có mị lực nhất!" Cung Tiểu Kiều kéo tô mỳ lớn đến trước mặt mình, không quên nói vài câu lấy lòng Cố Hành Thâm.
"Vẫn là ở nhà là hạnh phúc nhất!"
"Vậy trở lại đây đi" Cố Hành Thâm cởi tạp dề, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.
"Không cần" Cung Tiểu Kiều vui vui mừng mừng bắt đầu ăn.
"Vì sao?"
"Không vì sao cả" Cung Tiểu Kiều biết rõ nói lý do gì cũng đều bị logic biến thái của anh bác bỏ, vì thế rõ ràng vô chiêu thắng hữu chiêu.
"Tiểu Kiều..."
"Cái gì?"
"Có phải em chán ghét anh không?"
Cung Tiểu Kiều đang
vùi đầu ăn rốt cuộc ngẩng đầu lên, "A? Không có!"
Vẻ mặt Cố Hành Thâm có chút buồn bã, "Bắt đầu từ bốn năm trước em chia tay với cậu ta, cũng có lẽ là sớm hơn, bắt đầu từ khi anh xuất ngoại du học, thái độ của em đối với anh rất xa cách. Vẫn còn trách anh lúc đó du học bỏ lại em?"
"Ách... Làm sao có thể! Tôi cũng không phải trẻ con, sao có thể không hiểu chuyện như vậy! Tôi đã trưởng thành, đương nhiên không thể lại dính anh như trước được!" Cung Tiểu Kiều vội vàng xua tay giải thích.
"Thật sao?"
"Ừm"
Không muốn lại ỷ vào anh, bởi vì, một ngày nào đó anh sẽ rời khỏi em.
Giống như từ nhỏ em đã chán ghét người của Cung gia. Giống như lúc chín tuổi anh cùng Cung Hàn Niệm xuất ngoại du học. Giống như một ngày nào đó anh sẽ cưới chị ta tạo thành gia đình riêng của mình. Có rất nhiều nguyên nhân không thể kháng cự như vậy.
Chờ anh đi rồi, em phải làm sao bây giờ?
Trầm mặc một lát, Cố Hành Thâm đột nhiên mở miệng, "Tiểu Kiều, em có phải không buông được Tần Nghêu?"
Cả người Cung Tiểu Kiều run lên, chiếc đũa trên tay cũng không nắm được.
Cố Hành Thâm vội vàng khẩn trương vỗ vỗ lưng cô, "Thả lỏng..."
Tần Nghêu. Cái tên này giống như một lời nguyền, mỗi lần nhắc đến, đều sẽ khiến cô có phản ứng kịch liệt.
Cho dù bốn năm trước đã trị được, nhưng di chứng vẫn không cách nào loại bỏ.
Anh luôn luôn muốn hỏi, cô không phải là vì Tiểu Nhu phản bội mà giận chó đánh mèo với anh, cho nên mới càng ngày càng rời xa anh, đúng không? Nhưng là, chung quy vẫn là không cách nào nói ra khỏi miệng.
Thân thể Cố Hành Thâm đột nhiên cứng đờ, bởi vì Cung Tiểu Kiều chậm rãi vươn tay ôm lấy thắt lưng anh.
Anh đã không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi cô không chủ động thân cận vớ mình.
"Em..."
"Ô... Cái kia..." Cung Tiểu Kiều chôn chặt đầu trong lòng anh, "Tiểu Kiều cho Thâm ca ca ôm một cái..."
Cố Hành Thâm ngẩn ra, phảng phất như trở về trước kia, bi thương trong lòng cũng được cái ôm ấm áp kỳ quái của cô khỏi.