Editor: August
Cố Hành Thâm sờ sờ đầu cô, "Tiểu Kiều cùng đạo sư đi thành phố D tham gia đoàn nghệ thuật thực tiễn, trong thời gian sắp tới không về được. Cô ấy nghe nói em muốn trở về nước, vốn chuẩn bị suốt đêm để về gấp đón em, là anh bảo cô đừng đến. Về sau khi có cơ hội gặp mặt, không vội hôm nay."
"Thì ra là như vậy. "Cố Tiểu Nhu gật gật đầu.
"Anh trai nói đúng, học nghiệp làm trọng. "
"Ngoan, về nhà đi! "
"Vâng " Cố Tiểu Nhu cũng không có nghi ngờ gì.
Cố Hành Thâm im lặng nhìn Tần Nghiêu "Tiểu tử này đối xử với em tốt không? "
"Vâng! Anh ấy tốt với em lắm. "Cố Tiểu Nhu một tay kéo Cố Hành Thâm, một tay kéo Tần Nghiêu, mỉm cười ngọt ngào. Tần Nghiêu đi theo bên cạnh, cười đáp lại cô.
Xem xong bạn tốt người thân vui mừng gặp nhau, xem xong tình thâm ý đậm của Tần Nghiêu, xem xong Cố Hành Thâm "dụng tâm lương khổ ", Cung Tiểu Kiều đứng dậy rời đi. Cùng lúc đó, di động Cố Hành Thâm vang lên, mắt nhìn tên trên màn hình, Cố Hành Thâm nhấn tắt máy.
Không quá vài giây sau, di động lại vang lên. "Anh đi nhận điện thoại. "
Cố Hành Thâm đi xa một chút nhận điện thoại "Tiểu Kiều, chuyện gì? "
Cung Tiểu Kiều dựa lưng vào cột ngoài cửa đá cẩm thạch ở sân bay, xa xa nhìn anh "Cố Hành Thâm em thấy rất khó chịu, rất khó chịu... "
"Sao vậy? Nơi nào không khỏe? "
"Khó chịu... "
"Rốt cuộc sao vậy? Bảo bối nói đi. "
"Bụng em đau.. đau quá "
"Cái kia đến? Lần trước mua thuốc giảm đau cho em, có uống chưa? "
"Uống rồi, vẫn còn đau... "
"Đừng lên lớp, về phòng ngủ nghỉ ngơi cho tốt đi. "
"Cố Hành Thâm, em muốn gặp anh. "
"Được, buổi tối.. "
"Hiện tại gặp đi.... "
"Hiện tại không được, anh đang họp. "
"Ngày đó, nửa đêm anh tìm em em vẫn đi. "
Cố Hành Thâm dở khóc dở cười "Tiểu Kiều, đừng tuỳ hứng. Bây giờ anh thật
sự có việc! Em ngoan ngoãn, anh sẽ nhanh thăm em, nha? "
" Không... "
"Bảo bối nghe lời, chờ anh, buổi tối tới thăm em. "
Cung Tiểu Kiều nhìn Cố Hành Thâm tắt điện thoại, nhìn anh tự mình bung dù che chở Cố Tiểu Nhu lên xe.
Bảo bối...?
Ha! Cho tới bây giờ anh chỉ có một bảo bối mà thôi.
Không biết tự lượng sức mình muốn biết vị trí bản thân trong lòng anh, cuối cùng chỉ đổi lấy chân tướng sớm biết lại không muốn thừa nhận, chỉ đổi lấy tâm chết.
Bên ngoài mưa rền gió dữ, cô vừa mới đi ra ngoài ô đã bị cuốn đi.
Chết lặng đi trong màn mưa, nhìn chiếc xe xa hoa kia dần dần đi xa, càng thương tâm.
Phía sau vài xe taxi ấn còi, thấy cô không hề phản ứng, cả đám đều rời đi.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai, mang kính râm cầm ô đi ngang qua người Cung Tiểu Kiều
Chưa đi được mấy bước lại vòng ngược lại, kinh ngạc nhìn lại Cung Tiểu Kiều, trong giọng nói lộ ra vui sướng "A! Tiểu sư muội! Em sao biết hôm nay anh về thành phố A? Lại cố ý vượt mưa đón anh? "
Cung Tiểu Kiều ngẩng mặt, không chút thay đổi nhìn khuôn mặt âm nhu xinh đẹp của người đàn ông trước mắt, sau đó đem đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực anh.
"Này này! Ướt hết như vậy đừng dựa vào gần anh! " Người đàn ông la lên, nhưng không có lấy tay đẩy cô ra, ngược lại đem cô ấn sâu vào trong lòng, một mặt không đứng đắn nói:"Ngoan ngoan! Nhị sư huynh thương em!"
"Hiện tại em đau quá... "