Editor: Ngạn Tịnh.
Đêm lạnh như nước, sóng gợn lăn tăn.
Không ngờ tới dựa vào cảm giác đi qua hậu hoa viên thật sự là một cái hồ bơi.
Cung Tiểu Kiều tùy ý ném đôi giày cao gót qua một bên, lại không thể ngồi, vì vậy ngồi xổm giống như mèo con đần độn.
Vươn tay ra, một mặt dây chuyền tinh xảo đẹp mắt rủ xuống.
"Xuy---- Hải Giác Chi Tâm..."
Hai người này cũng thật đủ hào phòng, Cố Tiểu Như đưa cô một trang viên ở Nhật Bản, mà Tần Nghêu lại tặng cô chiếc vòng cổ giá trị đủ để cô đời này cơm áo không lo.
Tủm----
Giây tiếp theo, vòng cổ độc nhất vô nhị trên thế giới liền bị ném xuống nước.
Mà người đàn ông phía sau sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, trái tim như rơi xuống cùng với Hải Giác Chi Tâm kia, bị cái lạnh của nước bao phủ.
Cung Tiểu Kiều vỗ vỗ tay, còn đặc biệt lưu manh huýt sáo, sau đó hai tay chống ở phía sau, ngửa đầu ngẩng mặt lên, một đầu tóc đen như tơ lụa theo bả vai chảy xuống dưới.
Cô giảo hoạt chớp chớp mắt, khóe miệng mang nét cười xấu xa, "Haiz~ Bạn học Tần Tiểu Nghêu! Nhìn thấy tôi ném món quà anh quý trọng như vậy, có phải là rất đau lòng hay không!"
Vẻ mặt quen thuộc khiến hắn có chút hoảng hốt, phảng phất như tất cả đều chưa từng thay đổi. Trước kia cũng là thế này, làm chuyện xấu bị hắn phát hiện, cô luôn ỷ vào hắn không nỡ trách móc cô liền không biết sợ.
"Đau lòng"
Vì tư thế hiện tại không thể nhìn mặt Tần Nghêu, cho nên Cung Tiểu Kiều cũng không rõ lắm biểu tình lúc này của hắn.
Tần Nghêu nhìn cô, "Làm sao biết là anh?"
Cung Tiểu Kiều cười, "Vừa rồi lúc tôi ném vòng cổ đi có vẻ như nghe được tiếng có người đang nghiến răng"
"Em nghe lầm"
Là tiếng cõi lòng tan nát.
"Không ở bên cạnh vị hôn thê của anh đi theo tôi làm gì? Lo sợ tôi vụng trộm phá hủy biệt thự của anh sao?"
Cung Tiểu Kiều mạnh mẽ đứng lên, lại bởi vì ngồi lâu chân tê đứng không vững, ngay sau đó, Tần Nghêu liền đi lên trước hai bước, từ phía sau đỡ lấy hai vai của cô.
Cung Tiểu Kiều xoay người lại, nhe răng trợn mắt cúi người xuống đấm chân, kết quả lại thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Tần Nghêu hơi hơi nắm chặt hai tay vừa chạm qua cô, tiếp theo, hắn chậm rãi cúi người
xuống trước mặt cô, để đầu gối quỳ trên mặt đất, hai tay mang theo hơi lạnh phủ lên cẳng chân cô, lực đạo vừa phải vuốt ve.
Cung Tiểu Kiều nhìn người đàn ông đang cúi người trước mặt, vẻ nghiêm cẩn, "Anh vẫn là như trước kia, mặc kệ là đối với ai cũng là ôn nhu như vậy. Nhưng là, anh có biết hay không, có đôi khi, ôn nhu cũng là một loại tàn nhẫn!"
Tay Tần Nghêu cứng đờ một lát, sau đó đổi đến chân khác tiếp tục mát xa, "Còn tê không?"
"Tốt rồi" Cung Tiểu Kiều lui về phía sau từng bước.
Tần Nghêu đứng lên.
"Tần Nghêu, tôi có chút chuyện muốn nói với anh"
"Nói cái gì?" Tần Nghêu nhìn cô, trong con ngươi ôn nhuyễn có chút không yên.
"Cúi đầu"
Tần Nghêu hơi hơi cúi người.
"Lại gần một chút"
...
Lúc Cung Tiểu Kiều mấp mấy môi muốn nói chuyện, đột nhiên có một bóng người vọt đến, lập tức tách hai người ra, "Các người đang làm gì vậy!"
"Tần Nghêu! Hôm nay là tiệc đính hôn của chúng ta, anh sao có thể làm loại chuyện này!" Cố Tiểu Nhu kích động đấm vào người Tần Nghêu, sau đó phẫn nộ quay người đẩy đẩy Cung Tiểu Kiều, "Cung Tiểu Kiều! Cô sao có thể đối xử với tôi như vậy! Tôi xem cô như chị em tốt! Cô lại ở đâu câu dẫn người đàn ông của tôi!"
"Tiểu Nhu, em bình tĩnh một chút, chuyện không như em nghĩ" Tần Nghêu vẻ mặt giận dữ.
"Vì sao, tôi thật vất vả mới chờ đến ngày này, vì sao còn muốn phá hủy hạnh phúc tôi vất vả tìm được..."
Cung Tiểu Kiều bị cô ta mắng đẩy đến mờ mịt, bất tri bất giác lùi đến bên cạnh bể bơi. Chờ đến khi Tần Nghêu nhắc nhở đã không còn kịp rồi.
"Tiểu Kiều----"