Editor: Ngạn Tịnh.
"A ha ha... Tiểu Tĩnh, Tiểu Kiều đùa thôi! Em đừng xem là thật! Tiểu Kiều, em mau nói chuyện đi! Em xem Tiểu Tĩnh đều bị em hù dọa..."
"Em là nghiêm túc!"
"Tiểu Kiều..." Đường Dự nhìn trái một chút, lại nhìn phải một chút, không biết nên nói cái gì.
Cung Tiểu Kiều nhìn cô ấy, dường như la sợ cô ấy còn chưa hiểu rõ, lại nói một lần nữa, "Tớ nói tuyệt giao, là nghiêm túc."
Cây chổi trong tay Lãnh Tĩnh rớt xuống trên mặt đất.
Cung Tiểu Kiều xoay người, một góc nón rộng vành lại bị một cái tay níu lấy.
Đó là lần đầu tiên Cung Tiểu Kiều thấy Lãnh Tĩnh khóc.
Không phát ra một chút tiếng động nào, chẳng qua là cứ thế lẳng lặng nhìn cô, nước mắt không ngừng thuận theo hốc mắt tuột xuống dưới...
Lãnh Tĩnh trước kia, luôn là hận sắt không thành thép chống nạn hai tay nhìn cô khóc nhè, "Khóc cái gì mà khóc! Vì loại cặn bã đó có cái lông gì mà khóc!"
Cuối cùng, Cung Tiểu Kiều không hề nói gì, kéo quần áo về, sau đó xoay người rời đi.
Tiểu Tĩnh, đừng để ý đến tớ nữa...
Tớ chưa từng muốn rời khỏi Địa ngục, cần gì phải kéo cậu theo chứ.
Cậu là người duy nhất tớ không muốn tổn thương đến...
Không ai hiểu rõ hơn cô, đối với gia đình thượng lưu mà nói, con gái mà học biểu diễn, xuất đầu lộ diện trong giới giải trí sẽ phải gánh chịu áp lực lớn nhường nào.
Cô càng hiểu, Lãnh gia dựa vào công ty Cố thị để sinh tồn, người khó chống đối nhất là ai.
Lại tiếp tục như thế, chỉ làm liên lụy nhiều hơn đến cô ấy...
-
"Ở đấy... Cái này, chuyện này là sao vậy? Tiểu Hồ Ly với Tiểu Tĩnh cứ như vậy..." Thẩm Nhạc Thiên kinh ngạc nhìn hai người trước mặt.
Vẻ mặt Thịnh Vũ đầy nghi hoặc, "Tiểu Hồ Ly có chút không đúng lúc. Này, anh Thấu, em gái anh thoạt nhìn rất đau lòng, anh không đi qua an ủi một chút ngầm thừa nhận giao cho Đường Dự rồi sao?"
Ánh mắt của Lãnh Thấu xuyên qua mắt kính dời khỏi hai cô bé phía trước không xa nhìn về phía Cố Hành Thâm bên cạnh.
"Bây giờ con bé sẽ không muốn gặp tôi."
Dù sao cũng là anh uy hiếp con bé, trực tiếp đưa tới cục diện
này.
Chỉ là, nhìn dáng vẻ dường như còn có ẩn tình mà anh không biết...
-
Cung Tiểu Kiều đã không biết mình uống bao nhiêu rượu, tuy nhiên lại chẳng có chút men say nào.
"Lời Cố Hành Thâm nói là thật sao? Còn nữa, nghe nói nhân vật nữ chính bộ phim kia đã có quyết định, là bởi vì em cùng Kim Mộc Lân..."
Tần Nghiêu đã thay một bộ trang phục kỵ sĩ thời Trung Cổ Châu Âu, sau lưng có hai cánh trắng hơi nhỏ, là một đôi với bộ thiên sứ màu trắng của Cố Tiểu Nhu.
Cung Tiểu Kiều cũng không ngẩng đầu, "Nếu anh đã nhận định, cần gì phải đế hỏi tôi."
"Anh phải nghe chính miệng em nói." Tần Nghiêu cố chấp nhìn lấy cô.
"Ừ, đều là thật. Sau đó thì sao? Anh muốn làm như thế nào?"
"Em..."
Cung Tiểu Kiều một tay đỡ trán, hơi hơi ngưỡng mặt lên, nở một nụ cười diễm dúa lẳng lơ với hắn, sau đó cùng ngón tay mang chiếc nhẫn đầu lâu kia nâng cằm của hắn lên, từng chút tiến lại gần, "Làm sao? Đại thiên sứ cao quý, có phải là cảm giác tôi rất đọa lạc, rất bẩn thỉu? Ừ... Muốn độ nguồn gốc tội lỗi của tôi hay xét tội gì đây?"
Cô cách gần như vậy, hơi thở mang theo mùi rượu từng chút ăn mòn lý trí của hắn...
Tần Nghiêu hốt hoảng đẩy cô ra, "Em là cố ý? Cố ý nói cho anh biết những thứ này, cố ý trả thù anh? Tại sao... Phải tàn nhẫn như vậy?"
"A, tàn nhẫn, như vậy đã gọi là tàn nhẫn?"
Tần Nghiêu nắm chặt hai quả đấm, không biết là muốn thuyết phục cô hay là thuyết phục bản thân----
"Anh cùng Tiểu Nhu sắp kết hôn rồi, anh rất yêu cô ấy!"
"Anh biết anh có lỗi với em, anh sẽ giúp em rời khỏi Cố Hành Thâm, giúp em thực hiện giấc mộng của mình, cầu em... Đừng lại tự thương tổn mình nữa..."