Editor: Ngạn Tịnh.
"Nếu không thì em hát một bài đi?" Thẩm Nhạc Thiên không ngừng cố gắng.
"Không muốn hát." Cung Tiểu Kiều nhàm chán nâng quai hàm.
Cố Tiểu Nhu khuyên nhủ, "Tiểu Kiều, cứ hát một bài đi! Tớ nghe anh nói cậu là ban nghệ thuật, bây giờ nhất định là đa tài đa nghệ, đã rất lâu rồi không nghe cậu hát đấy!"
"Chị chính là Cung Tiểu Kiều? Chị gái của tôi cũng học ở thành phố A, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Cô gái trẻ bên cạnh Cố Tiểu Nhu cũng bắt chuyện, ngữ khí khách sáo, nhưng trong con ngươi lại là giễu cợt.
Hơn nữa chữ "đại" còn cố ý mà tăng trọng âm, dường như đang cường điệu thứ gì đó có vẻ "đại". (Lớn, dày, rộng)
Ha, Cố Tiểu Nhu tất nhiên là muốn nghe.
Người khác thỉnh thoảng hát cũng được thôi, mà năm đó Cung Tiểu Kiều chính là hát rất tệ, chỉ là, những chuyện này cho dù người quen biết Cung Tiểu Kiều cũng không biết cô từng có quá khứ như thế, mà Cố Tiểu Nhu cũng không biết bốn năm sau Cung Tiểu Kiều đã thay đổi.
Có lẽ, cô ta cảm thấy cô vẫn là một đứa con gái xấu xí núc ních của năm đó, cho dù bị người cố ý giễu cợt cũng không khó chịu, thậm chí còn coi đó là ý tốt, xem người ta là vô tâm, cũng hoàn toàn không quan tâm sự xấu xí của mình làm nổi bật sự xinh đẹp của ai kia.
"Đến nào, cho em micro này! Em muốn hát bài gì, anh bấm cho em." Thấy có người giải vây, Thẩm Nhạc Thiên vội vàng ân cần nói.
"Để em tự làm."
Thấy cô buông lơi, Thẩm Nhạc Thiên cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Tĩnh nhìn Cung Tiểu Kiều, con ngươi không che giấu được lo âu.
Đường Dự đi tới trước mặt Lãnh Tĩnh, "Đừng lo lắng, Tiểu Kiều cũng không phải người dễ bắt nạt, có lẽ lát nữa sẽ có người gặp xui xẻo đấy!"
Cung Tiểu Kiều cầm micro, mặt mũi đều thấp thoáng dưới mũ choàng màu đen, mới vừa hát một câu, Cố Tiểu Nhu đã nghi hoặc lên tiếng, "Còn chưa tắt tiếng ca sĩ sao?"
Thẩm Nhạc Thiên nhìn một chút, "Tắt rồi! Là Tiểu Hồ Ly đang hát."
"Ồ..." Cố Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn Cung Tiểu Kiều.
Lời bài hát này Thẩm Nhạc Thiên càng nghe càng cảm thấy có gì
đó không đúng, sau khi nghe một lúc lại hận không thể đập đầu vào bún tự tử cho rồi.
"Anh nói người dù sao cũng không phải là cỏ cây.
Cuối cũng vẫn là thay đổi lòng.
Bản thân cũng rất đau khổ.
Mặc dù thứ đã cho em.
Chính là tất cả của anh.
Sự xuất hiện của cô ấy làm cho anh.
Có sự lĩnh ngộ mới.
Anh muốn em sau này tự chăm sóc mình.
Chỉ có em có thể tác thành cho anh.
Phần hạnh phúc hoàn chỉnh này.
Anh biểu hiện trước mặt em.
Bất lực như vậy.
Ngay cả cười em cũng thấy chua xót.
Phảng phất đều lộ ra tàn khốc.
Hạnh phúc của hai người rất hoàn chỉnh.
Hạnh phúc của em lại bị hy sinh.
Người làm tổn thưởng em sâu nhất.
Còn ở trước mặt em nói đừng quá tàn nhẫn.
Tình yêu của hai người giống như tinh thần.
Tình yêu của em hóa làm mây bụi.
Em nghĩ em chỉ có thể nói.
Tác thành hai người không phải là trách nhiệm của em.
..."
Hát xong một bài, người trong phòng biết được nội tình đều không ai có sắc mặt tốt.
Ngược lại cũng không phải vì Cung Tiểu Kiều hát khó nghe, âm sắc của cô cực kỳ tốt, hát bài này đến uyển chuyển lay động lòng người lại ủy khuất vạn phần.
Chủ yếu là lời ca hát này như đang ám chỉ hai người nào đó...
Tần Nghiêu lúng túng ngồi ở đó, mặt Cố Tiểu Nhu lại không còn chút máu nào.
Trong lòng tất cả mọi người đều biết Cung Tiểu Kiều hát bài này cho ai.
Tóm lại, chọn bài này quả thật là... Qúa độc...
"Đủ chưa? Có muốn thêm một bài nữa hay không?" Cung Tiểu Kiều cầm micro nói.