Editor: Ngạn Tịnh.
Sau khi tiệc tan, Cung Tiểu Kiều thay lại áo quần của mình, lúc đang muốn rời đi lại bị quản gia Cố gia gọi lại, nói Nhị lão Cố gia tìm cô.
"Dì, chú..." Cung Tiểu Kiều gõ cửa vào trong.
"Tiểu Kiều à! Đến đây, qua đây ngồi nào!"
"Dì tìm cháu có việc gì sao?" Cung Tiểu Kiều hỏi.
"Không có việc gì không có việc gì, chỉ là tìm cháu đến trò chuyện một chút, gần đây sống có tốt hay không?"
"Dạ, rất tốt ạ."
Mẹ Cố nhiệt tình hàn huyên, Cung Tiểu Kiều kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của bà.
Trò chuyện một hồi, vẻ mặt mẹ Cố dường như có chút khó xử, do dự mở miệng, "Cháu cũng biết, chị cháu cùng tiểu Thâm sắp đính hôn..."
"Dạ."
Mẹ Cố dùng ánh mắt thúc giục ba Cố không nói một lời ở bên cạnh, dường như trách cứ ông không giúp được gì, để một mình bà ứng đối.
Tiểu Kiều nhất thời liền hiểu, mỉm cười nói, "Chú, dì, sang năm cháu liền lên năm thứ tư, phải đi thực tập, gần đây tìm được công việc, cần phải ở thành phố D một thời gian, sau khi trở về cũng sẽ chuyển ra thuê phòng ở. Cảm ơn dì và chú còn có anh Thâm mấy năm nay đã chăm sóc cho cháu!"
Hai người già nghe vậy, vẻ mặt nhất thời thanh tĩnh lại.
"Một mình cháu thôi sao? Người nhà cháu làm sao yên tâm!"
Mẹ Cố nói xong cũng phát hiện mình nói sai, lúng túng nói, "Có thương lượng với ông nội của cháu chưa? Dù sao một cô gái như cháu đi vùng khác làm việc cũng không tiện lắm! Để cho tiểu Thâm sắp xếp cho cháu một công việc trong công ty mấy đứa không phải là tốt rồi sao? Đến lúc đó còn có thể ở lại nhà trọ của công nhân viên!"
Cung Tiểu Kiều tất nhiên biết mẹ Cố chẳng qua nói mấy lời khách sáo, lắc đầu một cái, "Cháu đã gây thêm rất nhiều phiền toái cho anh Thâm, sau này cháu muốn tự dựa vào bản thân mình."
"Nếu cần gì giúp đỡ nhất định phải nói với dì, đừng một mình chống đỡ!" Thấy Cung Tiểu Kiều hiểu chuyện như vậy, hai người già trái lại cảm thấy có chút áy náy vì lo lắng dư thừa của mình.
-
Đi ra biệt, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm không chút ánh sao.
Thế giới của cô, không có sao, cũng chẳng
có trăng.
Vậy thì tự mình chiếu sáng chính mình đi!
Cách đó không xa, Lãnh Tĩnh cùng Đường Dự đứng dưới gốc cây, nhìn cô một mình cô đơn ngửa mặt nhìn trời, nhìn cô một mình rời đi.
"Tiểu Hồ Ly làm sao vậy? Sao đảo mắt đã không thấy đâu rồi?" Đoàn người Thẩm Nhạc Thiên đi tới.
"Cố Hành Thâm đâu?" Lãnh Tĩnh không trả lời mà hỏi lại.
Cố Hành Thâm có biết cha mẹ anh ta đi tìm Tiểu Kiều hay không, bọn họ rốt cuộc đã nói gì với Tiểu Kiều?
Trong lòng Lãnh Tĩnh mơ hồ bất an.
"Đi tiễn Cung Hàn Niệm rồi." Lãnh Thấu trả lời.
Nếu như lúc này trước mặt con bé gọi Cung Hàn Niệm là chị dâu, Lãnh Thấu hoàn toàn tin tưởng cô em gái nhà mình sẽ cuồng hóa cho anh xem.
"Tần Nghiêu, nếu không anh tiễn Tiểu Kiều về đi! Đã trễ thế này rồi, một mình Tiểu Kiều đi không an toàn." Cố Tiểu Nhu kéo cánh tay Tần Nghiêu thỉnh cầu.
"Không nhọc tôn giá." Lãnh Tĩnh nói xong liền đuổi theo hướng Cung Tiểu Kiều vừa rời đi.
Đường Dự nhún nhún vai, đi theo.
Cung Tiểu Kiều vẫn cho rằng cô đi một mình, lại không hề biết, sau lưng cô vẫn luôn có người yên lặng đi theo, nhìn cô đứng trong gió đêm chờ taxi, nhìn cô ôm lấy chó mực lớn đút thức ăn cho nó, nhìn cô bay qua cửa sổ, nhìn phòng ký túc xá trên lầu ba sáng đèn lên.
...
-
Không bao lâu trường học liền đến kỳ nghỉ đông, ngày hôm sau Cung Tiểu Kiều lập tức mướn phòng ở bên ngoài.
Ban đêm, Cung Tiểu Kiều gọi điện thoại đến nhà trọ gần trường học, chuông đổ rất lâu vẫn không có ai nhận, có thể xác định Cố Hành Thâm không ở bên kia, vì vậy liền yên lòng trở về thu dọn đồ đạc.
Chỉ là đang thu dọn đến một nửa, điện thoại di động đột nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị----
"Chú Cố."