Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Tìm người ngủ với tôi


trước sau

Editor: Ngạn Tịnh.

Có tin hiện tại anh liền hôn em---- Tối hôm qua anh vậy mà có thể khốn nạn uy hiếp cô như thế.

Nếu như đứng ở góc độ suy nghĩ cho Cố Tiểu Nhu, bản thân tiếp nhận người đàn ông khác mà nói chính là chuyện tốt, nhưng tại sao anh phải ngăn cản?

Càng ngày càng không hiểu anh rốt cuộc muốn làm gì.

Cố Hành Thâm yên lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng, "Một mình em làm sao ngủ?"

Những lời này chạm dến tử huyện của Cung Tiểu Kiều, cô căn bản không dám ngủ một mình.

Lúc ở ký túc xá dù sao cũng có sáu người ở chung, ngày nghỉ hoặc lúc ký túc xá chẳng còn ai thì cô sẽ đến chỗ Cố Hành Thâm ngủ.

Cho dù lúc ngủ đều phân hai phòng, nhưng mỗi lần cô bị ác mộng đánh thức, kêu Cố Hành Thâm một tiếng, anh nhất định sẽ đến bên cô, sau đó lại dỗ cô vào giấc ngủ.

Mà phần lớn thời gian, lúc cô còn chưa bắt đầu cơn ác mộng, đã có hơi thở ấm áp bên gối trấn an.

Cô thừa nhận bản thân bị Cố Hành Thâm sủng đến không thể rời bỏ anh, nhưng là, chính bởi vì vậy, cô mới càng phải luyện tập cuộc sống độc lập.

Cung Tiểu Kiều nhét quần áo vào vali, thuận miệng đáp, "Tôi không biết tự tìm người ngủ với mình sao!"

"Tìm người ngủ với em?" Giọng nói của Cố Hành Thâm bỗng dưng trở nên nguy hiểm.

Thật ra thì ý của Cung Tiểu Kiều vốn là học kỳ sau bạn cùng phòng của cô cũng muốn dời ra ngoài, cho nên đến lúc đó có thể cùng bọn họ thuê chung, chỉ là Cố Hành Thâm kết nối với câu tìm đàn ông trước đó của cô, vì vậy tự nhiên mà hiểu lệch.

Anh đột nhiên kéo cô đến bên cạnh, trước khi cô phản ứng lại đã giơ hai cánh tay lên vòng lấy thân thể cô, hai tay ở sau thắt lưng cô thắt nút lại, giam cầm cả người cô vào vòng tay anh.

Cung Tiểu Kiều nằm úp sấp lên người anh, hai tay để trước lồng ngực anh, làm sao cũng không tránh ra được.

"Không cho đi." Anh bá đạo ra lệnh bên tai cô.

"Cố Hành Thâm, anh làm gì vậy! Buông tôi ra!"

"Là bởi vì chuyện anh sắp đính hôn nên mới muốn rời đi sao?" Cố Hành Thâm hỏi.

Trước khi biết chuyện anh sắp đính hôn tôi cũng đã muốn nói với anh sẽ dời ra ngoài ở---- Cung Tiểu Kiều vốn chuẩn bị nói câu này, lại đột nhiên nghe thấy Cố Hành Thâm thì thầm bên tai co, "Nếu bởi vì vậy, anh có thể không đính hôn."

Cung Tiểu Kiều nhất thời ngây ngẩn cả người.

Cố Hành Thâm thấy cô không giãy giụa nữa, liền lấy ra một tay vuốt ve tóc của cô, ngữ khí mang theo khẩn cầu, "Đừng đi, được không?"

"Tại sao? Tôi không hiểu..."

Có lẽ cô có thể hiểu hành động này của anh là vì Cố Tiểu Nhu, nhưng đồng thời anh lại không cho phép mình có bạn trai, hai điều này chẳng phải là rất mâu thuẫn sao?

Con mẹ nó khốn nạn thật mà! Phiền đến mức sọ não cô phát đau!

"Anh không yên tâm cho em." Cố Hành Thâm hiển nhiên trả lời.

Mặc dù hạnh phúc của bản thân rất quan trọng, nhưng cũng không thể vì hạnh phúc của mình mà đuổi con gái ra khỏi nhà, có phải Cố Hành Thâm là xuất phát từ "Tâm tính của người làm cha" này hay không?

Cung Tiểu Kiều nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui dường như chỉ có khả năng này khá là đáng tin (Cô gái, đáng tin chỗ nào vậy?)

Chỉ là, anh lại có thể vì mình mà tùy tiện nói ra mấy lời như không đính hôn, Cung Tiểu Kiều vẫn không khỏi có chút cảm động.

Nhưng là, mặc kệ như thế nào, lập trường là kiên quyết không thể thay đổi.

"Cũng đã tuyên bố trước mặt mọi người rồi, làm sao có thể nói không đính là không đính nữa chứ? Lại nói, bây giờ anh không đính hôn thì sớm muộn cũng sẽ thôi, anh có thể kéo dài đến bao giờ? Từ nhỏ ông nội đã dạy tôi, dựa vào người không bằng dựa vào chính mình. Cố Hành Thâm, anh phải
dạy tôi làm sao chăm sóc chính mình, chứ không phải luôn chiều chuộng cưng chiều tôi, nếu không tôi vĩnh viễn cũng sẽ không trưởng thành!"

Cố Hành Thâm xoa xoa tóc của cô, "Nhóc con, ở đâu ra nhiều đạo lý như vậy, em đây là trách anh quá sủng em, quá tốt với em rồi ấy hả?"

Mặc dù câu hỏi này có chút kỳ quái, Cung Tiểu Kiều vẫn gật gật đầu, "Đã nói anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy, như vậy cũng không phải là thật sự tốt với tôi! Anh có từng nghĩ tới chưa, nếu một ngày nào đó không có anh ở bên cạnh, tôi phải làm sao sống sót đây?"

"Vậy hãy để anh nuôi em cả đời." Cố Hành Thâm hôn đỉnh tóc của cô.

Tốc độ tim đập của Cung Tiểu Kiều bỗng chốc tăng nhanh, mà bây giờ dán gần với anh như vậy, hiển nhiên sẽ bị anh phát hiện, vì vậy hai gò má cũng nhanh chóng đầy máu.

Cái tên này, sao cứ thích nói mấy lời không giải thích được đó chứ...

Dáng dáp đẹp trai thì giỏi lắm à! Dáng dấp đẹp trai thì có thể tùy ý nhiễu loạn lòng người như thế sao?

Cung Tiểu Kiều thẹn quá hóa giận trừng anh, "Có lẽ anh có thể thỏa mãn nhu cầu vật chất của tôi, nhưng anh có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của tôi không? Nếu ngày nào đó tôi muốn sinh một bé con chơi đùa thì phải làm sao? Sau này xin đừng nói mấy lời thất thường này nữa! Trên thế giới này, trừ chồng của tôi, cho dù là người thân nhất cũng không thể mãi bên tôi, nuôi tôi cả đời được! Cố Hành Thâm tôi phát hiện ở chung một chỗ với anh quả thật kéo thấp EQ cùng IQ của mình!"

Thấy bộ dáng thở phì phò của cô, con ngươi đen bóng của Cố Hành Thâm âm trầm, lấy tốc độ chậm rãi từng chút từng chút tới gần cô, hơi thở nóng bỏng quanh quẩn bên tai cô, "Cái miệng này... Càng ngày càng biết nói chuyện rồi! Hửm?"

Nghiêng người một cái, âm cuối "Hửm" thuận theo nụ hôn ngắn ngủi tiến vào trong miệng của cô.

Cung Tiểu Kiều trừng to mắt nhìn Cố Hành Thâm lại lần nữa làm ra hành động khiến người tức điên, "A a a a a..."

Trước kia Cố Hành Thâ, cũng từng làm ra hành động thân mật như vậy với mình, ôm ấp, hôn gò má, thậm chí ngủ chung một chỗ, cô đều không cảm thấy có gì không ổn, nhưng hôn môi thì lại khác, bởi vì cô cảm thấy nơi đó chỉ có hai người yêu nhau mới có thể!

Cái tên sói già mượn rượu giả điên này...

"A a a a a a..."

Lần này Cố Hành Thâm đột nhiên lại nhiều lần vượt qua giới hạn cuối cùng của cô, khiến cho Cung Tiểu Kiều rất- căm- tức!

Luôn cảm thấy làm loại chuyện này với anh sẽ có cảm giác thật sự loạn luân

Lại nói trước lạ sau quen, lần này Cung Tiểu Kiều khá có kinh nghiệm, gắt gao cắn chặt răng không chịu buông lỏng phân nửa.

Nhưng là...

Cằm bị anh bấm nhẹ một cái, cũng không biết đè tới huyệt vị gì, trong nháy mắt Cung Tiểu Kiều không tự chủ há mồm ra, mặc cho cái lưỡi mang theo mùi rượu càn quét trong miệng, vô sỉ làm chuyện xấu khiến cô đỏ mặt...

Tiếng môi lưỡi quấn quýt vang càng khiến cho cô thẹn đến mức muốn tìm cái lỗ chui vào...

Làm cho cô càng thêm xấu hổ là, bộ vị nóng bỏng phía dưới của Cố Hành Thâm đang để ở chỗ mẫn cảm của mình...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện